“Ngươi bảo ta là yêu nghiệt... Vậy sao khi người đau đớn rên rỉ trong tuyết lạnh, kêu cứu một tiếng, ta lại là kẻ đầu tiên chạy đến?”
Trăng tròn, tuyết trắng, núi Vân Sát phủ một màu tang thương như báo hiệu điềm chẳng lành. Trong màn đêm lạnh giá, một thiếu nữ áo lụa trắng như tuyết, mái tóc dài như mực, đôi mắt ánh bạc sáng rực dưới vầng trăng.
Tô Tịch Dao – hồ ly ngàn năm, con bạch hổ ly duy nhất của tộc Hồ, đang chạy trốn khỏi giấc mơ buồn thường xuyên kéo đến mỗi độ trăng tròn.
“Lại là máu…” – nàng thì thào, tay siết chặt vạt áo. Trong giấc mơ ấy, cả tộc hồ bị đốt cháy, nàng nằm trong vũng máu, bên cạnh là một người… không mặt, nhưng bàn tay đầy máu cầm kiếm chĩa vào ngực nàng.
Không khí lạnh cắt da thịt, nàng xoay người nhảy qua vách núi, bước chân nhẹ như gió, chạm tuyết mà chẳng lưu lại dấu. Gần đến suối Trường Hàn, bỗng một mùi tanh máu ập vào mũi.
Nàng khựng lại.
Trên mặt đất tuyết phủ, có một thân ảnh nằm bất động. Áo pháp sư bị xé toạc, máu từ ngực tràn ra ướt cả tảng tuyết quanh người.
Nàng tiến lại gần, nhẹ nhàng vén lớp tóc đẫm mồ hôi khỏi trán người đó.
Là một nam nhân.
Mày kiếm, sống mũi cao, gò má có vết sẹo mờ mờ như từng bị cào cấu. Nàng ngửi thấy linh lực từ cơ thể hắn – mạnh, sắc và rõ ràng.
“Pháp sư…”
Nàng lùi lại nửa bước, ánh mắt biến đổi. Nhưng đúng lúc ấy, hắn khẽ rên rỉ, tay vô thức siết lấy tuyết, miệng lẩm bẩm:
“Mẫu thân… đừng bỏ con…”
Tịch Dao siết chặt tay. Trái tim nàng mềm như cánh hồ điệp vừa chạm tuyết. Hắn bị thương, còn chưa tỉnh, nào có đáng là kẻ thù bây giờ?
“Ngươi cứ nằm đây thì chắc sẽ thành tuyết thi.” – nàng thở dài.
Chần chừ một khắc, rồi nàng cúi xuống, nâng hắn lên lưng.
“Ta chỉ cứu một lần. Sau này… nếu ngươi tỉnh dậy rồi muốn giết ta, cũng đừng trách ta không báo trước.” – nàng lẩm bẩm, bước chân nhẹ nhàng như mây trôi, mang hắn rời khỏi tuyết trắng.
Trăng trên cao dõi theo từng bước chân nàng. Còn nơi lồng ngực nàng, linh hồn ngàn năm đang run rẩy lần đầu…
---