“Ngươi là ai? Yêu nghiệt phương nào bắt ta về, định hút linh lực sao?”

“Ta mà hút ngươi… chắc ngươi đã không tỉnh để nói nhiều vậy rồi.”

 

Trên vách đá cao dựng đứng, một hang động phủ kín dây leo và linh thạch tỏa ánh lam dịu nhẹ. Bên trong, hương cỏ linh chi thoảng nhẹ trong gió, ánh sáng từ ngọc minh châu treo trên trần hang rọi xuống gương mặt tái nhợt của người đang nằm.

Sở Dư Trần mở mắt.

Cảm giác đầu tiên là… lạnh.

Sau đó là đau nhói nơi ngực, nơi vết thương từng bị yêu quái hạ thủ. Tay hắn bất giác siết chặt, linh lực vừa động đã thấy khí tức phong ấn đang bảo vệ xung quanh kinh mạch. Có người… đã chữa trị cho hắn.

“Đây là đâu?”

Chưa kịp đứng dậy, một bóng người nhẹ nhàng tiến vào.

Hắn lập tức căng thẳng, vung tay tạo kết giới.

“Là ai? Yêu nghiệt phương nào dám giam ta?!”

Thiếu nữ trong ánh sáng làn sương mờ ảo dừng chân, ánh mắt bạc khẽ cong lên cười.

“Ngươi mới tỉnh dậy đã la ầm lên vậy sao? Ta cứu ngươi, còn chưa đòi cảm ơn đâu đấy.”

Hắn cau mày, nhìn kỹ nàng – dáng người mảnh mai, y phục trắng như tuyết, mái tóc dài buông lơi, đặc biệt là… đôi mắt. Bạc như ánh trăng.

Không giống phàm nhân. Càng không phải người thường.

“Ngươi là… yêu?”

Nàng nghiêng đầu, chẳng hề giấu diếm.

“Ừ, ngươi đoán đúng rồi đó.” – nàng nháy mắt, nửa trêu đùa, nửa lạnh lùng. – “Nhưng ta chưa ăn ngươi đâu. Chưa thèm.”

Hắn bất động. Phép thuật bị phong tỏa một phần, hắn không thể tung chiêu. Hắn chỉ nhớ lúc trước là bị yêu quái đánh úp trong rừng Trường Hàn… rồi ngất.

Vậy kẻ đang đứng trước mặt đây – cứu hắn, lại là… một con hồ ly?

“Yêu quái không có trái tim. Các ngươi cứu ta để làm gì?”

Tô Tịch Dao nghe vậy liền bật cười. Giọng nàng nhẹ mà đâm vào tim hắn như châm kim trong tuyết:

“Thế phàm nhân các ngươi có trái tim sao? Nếu có, sao lại lùa hàng vạn hồ ly vào biển lửa?”

Ánh mắt nàng thoáng qua một tia sắc lạnh rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

“Ta chỉ là… tiện tay cứu một kẻ sắp chết. Ngươi không phải đặc biệt gì.”

“Ta là pháp sư Sở Dư Trần. Ta sẽ rời khỏi nơi này. Một khi hồi phục…”

“Thì ngươi sẽ giết ta?”

“…Ta…”

Hắn nghẹn lời. Nàng cười nhạt, quay người đi, váy trắng lướt qua sàn đá như tuyết rơi.

“Ngươi tên gì?” – hắn hỏi với theo, như để kéo nàng lại một chút.

Tô Tịch Dao dừng bước.

“Ngươi còn chưa đủ ơn nghĩa để biết tên ta. Nhưng ta gọi ngươi là... Ngốc. Vì ngươi ngốc thật.”

Nói rồi, nàng biến mất sau tấm màn linh thạch.

Sở Dư Trần nằm đó, một lần nữa cảm thấy… mình như vừa bước vào một câu chuyện lạ kỳ.

 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play