“Có những điệu múa, chỉ dành cho kẻ sắp chết. Nhưng ta lại múa vì ngươi… vì ta quên mất mình là yêu.”
– Tô Tịch Dao
---
Đêm nọ, trời không tuyết. Ánh trăng tròn vằng vặc, soi sáng từng tầng mây trên đỉnh Thương Sơn. Trong hang, Sở Dư Trần đã có thể đứng vững. Linh lực phục hồi khoảng bảy phần, nhưng hắn chưa hề nhắc chuyện rời đi.
Tô Tịch Dao lại càng không hỏi.
Nàng có vẻ… cũng quên mất việc tiễn khách.
Tối đó, hắn đi ra ngoài hang, đứng dưới gốc linh thụ trăm năm trước cửa động. Gió thoảng mùi cỏ ướp sương, và một mùi hương quen thuộc — mùi tóc nàng.
Hắn quay lại, và tim như ngừng đập.
Tô Tịch Dao đang múa.
---
Vạt váy trắng nhẹ nhàng xoay trong gió như cánh bướm, tay nàng mềm mại như nước, tóc bay theo nhịp chuyển động. Nàng múa không tiếng nhạc, không khúc đàn. Chỉ có nhịp tim hắn, đập từng hồi loạn nhịp theo từng bước chân nàng.
Nàng không nhìn hắn. Mắt nàng nhắm, đôi môi hơi mím lại, như đang níu giữ thứ cảm xúc sắp vỡ òa.
Nàng như ánh trăng. Không, hơn cả ánh trăng – nàng như một giấc mộng chưa từng tồn tại ở trần thế.
Khi điệu múa kết thúc, nàng quay lưng, nhẹ giọng:
“Ta từng nghe, trong nhân gian có một kiểu múa gọi là ‘Mộng Táng’ – chỉ dành cho người sắp chết.”
“Ta múa nó… không vì chết. Chỉ vì… quên mất mình là yêu.”
Dư Trần bước lên một bước.
Nhưng không biết vì sao, hắn lại không thể giơ tay ra nắm lấy nàng.
Tịch Dao xoay người, ánh mắt bạc sáng rực.
“Ngươi đã hỏi tên ta ba lần. Đến hôm nay, ta cho phép ngươi gọi ta là Tịch Dao.”
Hắn khựng lại.
“Dao… nghĩa là dao động?”
“Nghĩa là trôi xa.” – nàng cười. – “Ta là Tịch Dao, sinh ra để trôi xa khỏi tất cả.”
Nói rồi, nàng quay vào động, để lại hắn đứng một mình dưới trăng.
---
Từ hôm đó, hắn gọi nàng là Dao. Mỗi lần gọi tên, tim hắn đau hơn một nhịp. Hắn biết, giữa hai người có ranh giới. Nhưng trái tim hắn đã tự mình bước qua mất rồi“Ngươi cứu ta, lại không nói tên mình. Vậy ta gọi ngươi là gì?”
“Gọi là gì cũng được, vì sau này... ta cũng sẽ không tồn tại trong trí nhớ ngươi lâu đâu.”
Hang hồ ly không rộng lớn, nhưng sạch sẽ, ấm áp. Trong suốt ba ngày kế tiếp, Sở Dư Trần được Tô Tịch Dao cho uống linh thảo, thay thuốc mỗi sáng, đến tối còn nấu cháo thuốc đắng nghét cho hắn.
Không phải vì nàng quá tốt. Mà là vì… "đã lỡ cứu thì cứu cho trót." – lời nàng nói, nhưng giọng điệu chẳng hề lạnh lùng.
Dư Trần thường lặng lẽ nhìn bóng dáng nàng đi qua đi lại trong hang. Tóc nàng dài, đen tuyền như suối đêm. Đôi mắt bạc ấy không giấu nổi ngàn năm cô độc, nhưng từng động tác lại mang theo vẻ nghịch ngợm của một kẻ từng quen sống tự do.
“Ngươi... là ai?” – hắn hỏi lần nữa.
“Không nói.”
“Vì sao?”
“Vì nếu ngươi biết tên ta, sau này giết ta sẽ khó hơn.” – nàng đáp nhẹ, như đang kể chuyện người khác.
Hắn nghẹn lời.
Nàng xoay người lại, cười nhạt:
“Ngươi là người của nhân giới. Ta là yêu từ Thương Sơn. Thù hằn giữa chúng ta đã định. Ngươi nghĩ ta ngốc đến mức đem cả tên thật ra cho ngươi sao?”
Dư Trần cứng họng. Phải… hắn là pháp sư trừ yêu. Giữa hai người… chỉ có thể đứng ở hai đầu mũi kiếm.
Nhưng hắn vẫn không muốn nàng rời đi.
Mỗi buổi sáng, nàng đều bước ra khỏi hang, khi thì hái linh quả, khi thì lấy nước suối, khi thì bắt cá tuyết. Hắn đã vài lần lén quan sát – bước chân nàng nhẹ đến mức tuyết chẳng dính vào vạt váy.
Như thể… nàng không thuộc về thế giới này.
---
Một buổi tối nọ, hắn hỏi:
“Vì sao lại cứu ta?”
Nàng đáp sau một hồi im lặng:
“Ngươi có biết cảm giác một người gọi ‘mẫu thân’ trong tuyết, giọng run như đứa trẻ ba tuổi, là thế nào không?”
“…”
“Nực cười. Ngươi là pháp sư, người giết ta. Nhưng lúc ấy, ngươi lại yếu đuối đến vậy.”
Hắn không nói gì. Trong lòng lần đầu xuất hiện một vết nứt – vết nứt không thể khâu lại bằng pháp lực.
“Nếu không có pháp lực, ngươi cũng chỉ là người bình thường thôi. Ngươi cũng biết đau, biết lạnh, biết sợ chết.”
Nàng đưa cho hắn một bát cháo, múc từng muỗng đút cho hắn.
“Ăn đi, dù sao ngươi cũng chưa thể giết ta lúc này.”
Hắn bật cười.
“Vậy ta gọi ngươi là gì?”
“Gọi là gì cũng được.” – nàng đáp, tay vẫn múc cháo. – “Vì sau này… ngươi cũng sẽ quên thôi.”
---
Tối hôm đó, hắn không ngủ. Hắn nằm đó, nhìn trăng lọt qua khe đá, soi bóng nàng đang ngủ cuộn mình trong tấm da hồ.
Không tên. Không thân phận. Nhưng từ khi gặp nàng, hắn lại sợ cái cảm giác… sẽ phải rời xa.