Cánh cửa phòng đã được Giang Thuật đẩy ra.

Luồng gió từ cửa sổ đối diện thổi vào, không khí lưu thông khiến mùi lẩu đậm đặc trong phòng cũng tan bớt, thoáng mát hẳn.

Tiếng nói nhẹ nhàng, nhỏ như muỗi của Cố Tri Vi vang lên, như một cánh hoa rơi khẽ khàng chạm xuống mặt hồ yên tĩnh, làm dấy lên những gợn sóng dịu dàng.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô ngỡ ngàng, bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngay cả Khang Vãn Ninh và anh em Chúc Ngạn Võ, những người vốn đã biết về mối quan hệ giữa Cố Tri Vi và Giang Thuật, cũng không giấu được kinh ngạc.

Bởi vì Giang Thuật, với một câu nói vừa rồi, hoàn toàn không có ý định che giấu mối quan hệ giữa anh và Cố Tri Vi trước mặt mọi người.

Điều này khiến bọn họ không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Đặc biệt là Khang Vãn Ninh.

Cô còn nhớ rõ ràng đêm trước ngày cưới của Cố Tri Vi và Giang Thuật một năm về trước. Hôm đó, cô đã cùng Tri Vi ra ngoài uống vài ly. Trong men say và nước mắt, Tri Vi vẫn cố nở nụ cười, nói rằng chỉ cần Giang Thuật đồng ý kết hôn với mình, cho dù chỉ là hôn nhân hợp đồng, cô cũng cảm thấy mãn nguyện.

Dưa hái xanh thì không ngọt, Cố Tri Vi hiểu điều đó rất rõ.

Chỉ là vì quá yêu, nên cô sẵn sàng chấp nhận, sẵn sàng níu lấy chút ấm áp ít ỏi từ một người chưa từng thật lòng với mình.

Cũng vì thế, Khang Vãn Ninh từng nghĩ, Tri Vi đã ủy khuất bản thân quá nhiều trong cuộc hôn nhân này.

Yêu đơn phương thứ tình cảm giống như một lời nguyền ngọt ngào nhưng dai dẳng.

Chính vì tận mắt chứng kiến mọi chuyện, Khang Vãn Ninh từng thề với lòng rằng, cô sẽ không bao giờ giống Tri Vi, đem hết chân thành dâng cho một người không hề đáp lại.

Dù Giang Thuật có xuất sắc đến đâu bề ngoài xuất chúng, gia thế lẫy lừng, học lực tài năng thì Cố Tri Vi cũng đâu hề thua kém?

Cô xinh đẹp, là thiên kim nhà giàu, học múa từ nhỏ, từng giành vô số giải thưởng bao nhiêu chàng trai xuất sắc theo đuổi mà cô chưa từng để mắt đến.

Vậy mà, đến trước mặt Giang Thuật, cô lại thấp kém đến mức chẳng dám nói ra chuyện mình đã kết hôn. Chỉ vì sợ anh không thích.

Là bạn thân, Khang Vãn Ninh luôn tôn trọng mọi lựa chọn của Tri Vi, cũng chưa từng nói ra chuyện hôn nhân của hai người.

Nhưng điều đó không ngăn được trong lòng cô tích tụ nỗi oán trách với Giang Thuật.

Bởi vì, ai khiến Tri Vi buồn, thì người đó đáng bị ghét. Dù người đó là Giang Thuật.

Thế nhưng vừa rồi, chính Giang Thuật lại thản nhiên hỏi mật mã cánh cổng “nhà tân hôn” của hai người.

Dáng vẻ điềm tĩnh và thản nhiên của anh, khiến người ta có cảm giác như thể anh chưa bao giờ có ý định giấu giếm mối quan hệ giữa mình và Tri Vi.

Nếu thật là như vậy... thì có lẽ, Giang Thuật không đáng ghét như cô từng nghĩ.

Khang Vãn Ninh bất giác đưa mắt nhìn sang Cố Tri Vi, rõ ràng cô ấy cũng bị câu nói vừa rồi làm cho chấn động đến sững sờ.

Một lúc lâu sau, Tri Vi mới lúng túng đáp lại, rút điện thoại ra đăng nhập WeChat, gửi mật mã cổng nhà cho Giang Thuật.

Lúc ấy, Khang Vãn Ninh vô tình liếc sang giao diện điện thoại của bạn mình, tên WeChat của Giang Thuật, vẫn y nguyên như một năm trước. Vẫn nằm ở vị trí đầu tiên trong danh bạ của Cố Tri Vi.

Từ đêm Thất Tịch năm ngoái, khi Giang Thuật cầm theo tờ hiệp nghị kết hôn đến tìm cô, hai người đã chính thức đồng ý một cuộc hôn nhân có điều kiện.

Cũng từ lần đó, Cố Tri Vi đã lấy hết dũng khí, chủ động thêm WeChat của anh.

Kể từ đó, Giang Thuật luôn là cái tên được cô ghim cố định trên đầu danh sách liên lạc.

Dù suốt một năm qua, giữa họ chưa từng có bất kỳ cuộc trò chuyện nào. Không một dòng tin nhắn. Không một lời hỏi thăm.

Khi gửi mật mã cổng nhà Nam Chi Thủy Tạ đi, Cố Tri Vi theo thói quen thoáng nhìn lại giao diện trò chuyện giữa hai người.

Trống rỗng, chỉ vừa mới được đánh thức bởi một dòng tin nhắn cô vừa gửi.

Bỗng dưng, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả.

Không ngờ sau một năm yên lặng như chưa từng tồn tại, chính mình lại là người phá vỡ cái ranh giới băng giá ấy.

Một câu hỏi đơn giản, một đoạn mật mã đơn giản, nhưng lại giống như vỡ òa ra điều gì đó âm ỉ suốt bao lâu. Cảm giác đó, kỳ lạ mà cũng rất đỗi dịu dàng giống như đang nằm mơ.

Nhận được mật mã, Giang Thuật khẽ gật đầu, xem như lời cảm ơn. Sau đó anh xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng khuất sau cánh cửa.

Chỉ một giây sau, căn phòng vốn im lặng liền nổ tung như vỡ chợ. Từ trước đến nay luôn là "vua hóng chuyện", Tiền Đóa Đóa là người đầu tiên phản ứng. Ánh mắt cô lập tức khóa chặt lên người Cố Tri Vi, há hốc miệng hỏi dồn:

“Chuyện gì đây hả? Cậu với Giang Thuật… quen nhau à?!”

Hai mắt cô nàng tròn xoe, tràn đầy tò mò như muốn moi bằng được câu trả lời.

Cố Tri Vi lập tức cảm thấy như có kim châm sau lưng, đầu óc trống rỗng, cả người rơi vào trạng thái hoang mang tột độ.

Cô thật sự không biết... chuyện kết hôn giữa mình và Giang Thuật rốt cuộc có được coi là "bí mật nội bộ" nữa không.

Giang Thuật rốt cuộc đang có thái độ gì? Muốn công khai? Hay chỉ là lỡ lời?

Ngay lúc Cố Tri Vi còn đang lưỡng lự tìm đường thoát, Giang Thuật người vừa rời đi cách đây chưa tới hai phút đột ngột quay trở lại.

“Cố Tri Vi.”

Giọng anh không cao, không thấp, cũng chẳng mang chút cảm xúc nào.

Nhưng cái cách anh gọi tên cô, bình tĩnh đến lạnh nhạt, lại mang theo khí thế khiến cả căn phòng tức thì im bặt.

Tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Không ai ngờ được anh sẽ quay lại.

Ngay cả chính Cố Tri Vi, trong lòng cũng run lên một cái thật mạnh.

Cô quay đầu, bắt gặp ánh mắt bình thản không gợn sóng của anh, run giọng hỏi nhỏ:

“…Mật mã chưa nhận được sao?”

Giang Thuật khựng lại một nhịp, mày hơi nhíu, môi mím lại suy nghĩ, rồi mới chậm rãi mở miệng:

“Không phải.”

“Anh chỉ muốn hỏi em tối nay có về Nam Chi Thủy Tạ không?”

“Có cần cùng đi không?”

Bởi vì muộn rồi. Anh nghĩ, một cô gái như cô, nếu phải một mình từ nội thành ra ngoại ô, quả thật không an toàn.

Tất cả những điều đó, Giang Thuật chỉ đơn giản suy nghĩ dựa trên "vai trò người chồng" của mình, người đã từng ký vào tờ hiệp nghị, từng hứa sẽ bảo vệ cô.

Trước đây anh đi du học, hai người sống cách xa nhau, anh cũng đành bỏ qua những bổn phận ấy.

Nhưng giờ anh đã về nước. Thì những trách nhiệm ấy anh phải gánh vác.

Tất nhiên, với điều kiện… Cố Tri Vi thật sự cần.

Cố Tri Vi không biết trong đầu Giang Thuật đang mang cái gọi là “lý trí người chồng” đến thế.

Cô chỉ biết, mình đang rơi vào thế cực kỳ ngột ngạt.

Nếu ở lại, Tiền Đóa Đóa và Trần Tĩnh chắc chắn sẽ không tha cho cô. Hàng loạt câu hỏi đang chờ sẵn.

Vì vậy, khi nghe anh hỏi “Có muốn cùng đi không?”, cô gần như không cần nghĩ ngợi:

“Em đi cùng anh!”

Vừa dứt lời, cô đã nhanh chóng lấy túi xách, đồng thời chào tạm biệt Tiền Đóa Đóa và Trần Tĩnh.

Cả quá trình, cô luôn phải chịu ánh mắt soi mói nghiêm túc từ hai cô bạn chí cốt, da đầu gần như muốn tê dại.

May mắn thay có Giang Thuật đứng chặn ở cửa, trấn giữ như một bức tường không ai dám vượt.

Cô dễ dàng rút lui trong im lặng. Còn về phần làm thế nào để đối mặt với Tiền Đóa Đóa và Trần Tĩnh vào ngày mai?

Cứ để… mai hẵng tính.

Cố Tri Vi sau khi chào tạm biệt mọi người, cúi đầu xách túi rời khỏi phòng, bước nhanh về phía cửa.

Khi cô đi đến ngưỡng cửa, Giang Thuật mới từ phía sau nhẹ giọng gọi một tiếng, ra hiệu cho cô đi trước.

Chờ đến khi cô khuất bóng, anh mới chậm rãi đóng cửa lại, lặng lẽ rời đi.

Tiếng “cạch” khe khẽ vang lên, cánh cửa khép lại, cắt đứt luồng không khí đối lưu. Mùi lẩu vẫn còn vương vấn trong phòng, nhưng bầu không khí đã không còn náo nhiệt như trước mà thay vào đó là sự ngột ngạt, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy nặng nề.

Và rồi có người lên tiếng phá vỡ sự im lặng đó.

“Ờ… có ai hiểu nổi chuyện lúc nãy là chuyện gì không vậy?” Bao Viễn Phi là người đầu tiên không nhịn nổi mà lên tiếng.

Dù sao thì anh ta cũng từng học cùng Giang Thuật suốt bốn năm, tự nhận mình là người hiểu Giang Thuật nhất trong 90% dân số.

Nhưng ai đó có thể giải thích giúp anh không: Rốt cuộc Giang Thuật với cô gái tên Cố Tri Vi kia là quan hệ kiểu gì?

Từ đoạn đối thoại ban nãy, rõ ràng là không hề đơn giản.

Bao Viễn Phi nhìn quanh, tìm kiếm tín hiệu từ Tiết Thịnh và Chúc Ngạn Võ, hai người còn lại trong nhóm bạn thân của Giang Thuật.

Tiết Thịnh bắt gặp ánh mắt của anh, khoát tay, nhún vai đầy bất lực: “Đừng hỏi tớ. Tớ cũng đang sốc đây.”

“Võ ca, đừng bảo là anh cũng không biết nha?” Bao Viễn Phi chuyển mục tiêu.

Chúc Ngạn Võ liếc anh một cái, vẫn im lặng không lên tiếng.

Anh đương nhiên biết chuyện giữa Giang Thuật và Cố Tri Vi là gì.

Nhưng nghĩ đến em gái mình Chúc Nghiên, anh không muốn nói ra, cũng chẳng tiện xen vào.

May thay, người khác đã thay anh lên tiếng.

Người vốn dĩ từ nãy đến giờ không hé môi Khang Vãn Ninh lúc này chậm rãi đứng dậy, nhẹ ho một tiếng như để chuẩn bị tinh thần:

“Nếu anh ấy không nói, thì để tôi nói.”

Ánh mắt cô đảo qua phía Chúc Nghiên người từ nãy đến giờ mặt mày xám xịt.

Khang Vãn Ninh nghĩ, cơ hội tới rồi. Đã đến lúc đòi lại công đạo cho Tri Vi.

Ai mà chẳng biết Chúc Nghiên kia cứ lượn lờ quanh Giang Thuật mãi không rời, còn mặt dày tuyên bố cái gì mà "Cố Tri Vi và Giang Thuật chỉ là kết hôn hợp đồng", rằng "rồi cũng sẽ ly hôn thôi"…

Rõ ràng biết người ta có chồng rồi còn bám riết, mặt mũi để đâu?

Khang Vãn Ninh nhớ tới thái độ đó liền thấy tức. Thế nên giờ khi chắc chắn Giang Thuật cũng không định giấu chuyện hôn nhân nữa, cô lập tức ra mặt.

“Vãn Ninh… cậu biết chuyện này?!” Tiền Đóa Đóa há hốc mồm.

Rồi ngay sau đó quay sang nhìn Trần Tĩnh, mắt đầy nghi ngờ: “Không lẽ… cậu cũng biết luôn?!”

Trần Tĩnh lắc đầu thành thật: “Tớ không biết. Thật đấy.”

Tiền Đóa Đóa: “……”

Khang Vãn Ninh thở dài một cái, tiếp tục:

“Chuyện này nói ra thì dài. Nhưng Tri Vi không cố tình giấu đâu, chỉ là... chưa kịp nói thôi.”

“Cụ thể thế nào thì các cậu nên tự hỏi cô ấy.”

“Còn tớ chỉ nói ngắn gọn: Cố Tri Vi và Giang Thuật… là vợ chồng.”

Cô nói bình thản như thể đang thông báo thời tiết, nhưng mấy chữ này vừa thốt ra lập tức khiến cả phòng sững sờ.

Sao có thể? Mới nãy lúc ăn cơm, hai người ngồi đối diện nhau mà chẳng khác gì người xa lạ.

Thái độ lạnh tanh, không hề có một ánh mắt giao lưu nào. Nói họ quen nhau còn khó tin chứ đừng nói là vợ chồng!

Khang Vãn Ninh như đọc được suy nghĩ của mọi người, nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu:

“Tớ nói thật đấy. Họ kết hôn một năm trước rồi. Nếu tính ra… hôm nay chính là kỷ niệm một năm ngày cưới của họ.”

Nói rồi, cô còn cố tình nhìn Chúc Nghiên một cái, thấy sắc mặt cô ta trắng bệch như sắp khóc thì tâm trạng càng thêm vui vẻ.

Sau đó, cô lấy điện thoại, gửi ngay một tin nhắn WeChat cho Cố Tri Vi, kể rõ mình vừa thay bạn “công khai” quan hệ vợ chồng trước cả đám người.

Tuy biết làm vậy là hơi “tiền trảm hậu tấu”, nhưng… Giang Thuật cũng đâu có ý định giấu nữa, đúng không?

Cố Tri Vi việc gì phải luôn cẩn thận dè dặt như vậy?

Không chiếm được trái tim Giang Thuật thì ít nhất cũng nên giành lấy danh nghĩa "Giang phu nhân" để đè bẹp tình địch chứ.

Nhìn xem hôm nay Chúc Nghiên đã ức hiếp cô tới mức nào rồi?

Trước mặt bao người mà dám trắng trợn bám lấy Giang Thuật, chẳng khác nào xem cô vợ chính thức như người vô hình!

Sau khi gửi tin nhắn WeChat cho Cố Tri Vi xong, Khang Vãn Ninh thản nhiên cất điện thoại lại vào túi.

Cô ngồi xuống, gương mặt bình thản như vừa mới vạch trần một chuyện cũ không đáng bận tâm: “Rồi nhé, tôi đã nhắn cho Tri Vi, bảo cô ấy về nhà nhớ nhắn tin báo bình an.”

“Nên giờ, để cho hai vợ chồng người ta được ở bên nhau yên tĩnh một chút. Ai còn thắc mắc gì thì cứ giữ trong lòng, đừng làm phiền đến thế giới hai người của người ta.”

Câu đầu thì cô nói cho Tiền Đóa Đóa và Trần Tĩnh nghe, còn câu sau rõ ràng là nhắm vào Chúc Nghiên.

“Ai da, người ta thường nói ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ mà.”

“Hôm nay lại là kỷ niệm một năm ngày cưới của hai người họ nữa…”

“Tôi thấy vừa nãy Giang Thuật còn hỏi mật mã phòng tân hôn, rồi dẫn Tri Vi đi luôn chắc tám phần là đã có sắp đặt từ sớm, định về nhà ôn lại chuyện cũ rồi.”

Còn ôn cái gì, không nói thì ai cũng hiểu.

Chúc Nghiên nghe mà như bị rút cạn máu mặt, trí tưởng tượng lập tức hoạt động mạnh mẽ.

Cô không kìm được mà vẽ ra trong đầu cảnh tượng hai người họ một trai một gái, cô dâu chú rể "ân ái mật thiết" trong bóng đêm...

Dù ai cũng biết Giang Thuật là kiểu người lạnh lùng, nghiêm túc, không dễ gần phụ nữ.

Nhưng lỡ đâu… lỡ đâu lần này lại khác?

Lỡ như giữa đêm khuya, Giang Thuật bỗng động lòng trước người con gái dịu dàng mềm mại bên cạnh thì sao?

Nghĩ tới đây, Chúc Nghiên suýt nữa bật khóc tại chỗ.

Chúc Ngạn Võ đứng cạnh nhìn thấy sắc mặt em gái mình nhăn nhó đến buồn cười, không nhịn được trừng mắt liếc sang phía Khang Vãn Ninh, lạnh giọng tạt gáo nước lạnh:

“Giữa A Thụ và Cố Tri Vi chẳng qua chỉ là hôn nhân hợp đồng thôi.”

“Cô là người ngoài, cần gì phải ngồi đây tưởng tượng bay xa, kết luận đủ thứ?”

Khang Vãn Ninh: “……”

Cô thực sự không thể nào chịu nổi kiểu “em gái quý hơn cả đạo lý” này của Chúc Ngạn Võ!

Tiểu kịch trường

Sau này, Giang Thuật rốt cuộc cũng lĩnh hội được thế nào gọi là "tiểu biệt thắng tân hôn".

Vừa kết thúc chuyến công tác, còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã phải đưa bà xã đi dự tiệc xã giao, cả người mệt mỏi vô cùng.

Rượu quá ba tuần, trong lòng đã sớm không kiên nhẫn.

Mặc kệ Bao Viễn Phi và đám bạn nhao nhao giữ lại, Giang Thuật vẫn dửng dưng, lạnh lùng kéo tay vợ rời đi trước.

Vất vả lắm mới về đến nhà, cửa còn chưa đóng lại, Cố Tri Vi đã bị anh ôm chặt kéo vào lòng, tay siết sau gáy, cúi đầu hôn xuống như muốn nuốt lấy hơi thở của cô.

Cố Tri Vi thở hổn hển, đẩy nhẹ lồng ngực anh, khẽ khàng nhắc nhở:
“Đừng… nóng vội… tắm trước đã.”

Giang Thuật gật đầu, cúi người bế cô lên, giọng trầm khàn kề bên tai:
“Ừ, cùng nhau.”

Vào phòng tắm, nước ấm còn chưa kịp chảy xuống, đã bị anh ép vào gương, cổ họng anh vang lên giọng ra lệnh khẽ khàng mà không thể phản kháng:
“Vừa làm, vừa tắm.”

Căn phòng ngập hơi nước, tiếng nước hòa vào hơi thở nặng nề. Tựa như tất cả xa cách, trầm mặc và kìm nén của suốt một năm cuối cùng cũng tìm được nơi để bung vỡ…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play