Sự chú ý ngắn ngủi của Giang Thuật với Cố Tri Vi cũng không kéo dài lâu.
Khi cửa phòng mở ra, nhân viên phục vụ bưng trà vào theo tiếng gọi của Bao Viễn Phi, anh liền cụng ly cùng bạn bè, dứt bỏ những suy nghĩ vừa thoáng qua.
Vừa mới trở về nước, Bao Viễn Phi và mấy người bạn thân dường như đã chờ sẵn để “phục kích” Giang Thuật.
Dù trong suốt bữa tiệc, chủ yếu chỉ có họ trò chuyện rôm rả, còn Giang Thuật vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, chỉ đáp ngắn gọn khi cần thiết.
Nhưng sự lãnh đạm ấy không hề làm giảm không khí náo nhiệt của buổi gặp mặt.
Mọi người trong phòng chia làm hai nhóm rõ rệt:
Một bên là nhóm bạn cũ của Giang Thuật – Bao Viễn Phi, Tiết Thịnh, Chúc Ngạn Võ hào hứng ôn chuyện.
Một bên là nhóm nữ sinh – Cố Tri Vi, Tiền Đóa Đóa, Khang Vãn Ninh, Trần Tĩnh, đang nghe Tiền Đóa Đóa kể chuyện yêu đương thú vị với Tô Chấn.
Sau khi ăn uống no nê, rượu quá ba vòng, Bao Viễn Phi với vai trò “thọ tinh” rốt cuộc cũng nhớ ra không thể để tiệc quá nhàm chán.
Anh đề nghị mọi người chơi trò “trống truyền hoa” một dạng trò chơi truyền tay vật phẩm theo tiếng nhạc, khi nhạc dừng, ai cầm vật phẩm sẽ phải biểu diễn một tiết mục ngẫu hứng.
Không gian phòng rộng rãi, rất thuận tiện cho màn “thi tài” của từng người.
Chơi được khoảng nửa tiếng, người đầu tiên trúng “vận rủi” lại chính là Bao Viễn Phi.
Anh cũng rất sảng khoái, đứng dậy hát luôn bản “Đơn giản ái” tặng cho cặp đôi chính Tiền Đóa Đóa – Tô Chấn.
Bầu không khí được hâm nóng, mọi người càng lúc càng hào hứng.
Đến lượt Chúc Nghiên, cô không bỏ lỡ cơ hội “khoe tài”, lập tức đứng dậy múa một đoạn cổ điển bài múa sở trường.
Nhóm nam sinh lập tức vỗ tay không ngớt, lời khen vang lên rộn ràng.
Cố Tri Vi lặng lẽ liếc nhìn Giang Thuật một cái.
Chỉ thấy anh vẫn giữ gương mặt bình thản, ánh mắt không mảy may dao động.
Điều đó khiến nỗi u ám trong lòng cô vơi đi đôi chút .Ít nhất Chúc Nghiên múa cũng không khiến anh xao lòng.
Đúng lúc Cố Tri Vi đang thất thần, “hoa” lại rơi đúng vào tay cô, trống vừa ngừng, không khí lập tức im bặt.
Người gõ trống là Chúc Nghiên, vừa nhìn thấy là Cố Tri Vi liền mím môi cười đầy ẩn ý:
“Sư tỷ Cố tính diễn gì đây? Sẽ không định múa giống tôi chứ?”
Rõ ràng là đang cố tình khiêu khích sợ rằng mọi người sẽ đem hai người ra so sánh.
Nhưng Cố Tri Vi không có ý định nhảy múa.
Cô đứng dậy, rất nhanh, bắt đầu thực hiện một màn biểu diễn ngắn nhưng “chất lừ”: Trực tiếp xoạc ngang một đường “chữ đại” ngay tại chỗ, rồi nhẹ nhàng chống tay lộn ngược người lên dựa tường đứng chồng cây chuối, vài giây sau trở về tư thế ban đầu hoàn thành phần “trừng phạt” chỉ trong mấy chục giây.
Mọi người tròn mắt ngạc nhiên Chưa kịp phản ứng gì thì tiết mục đã kết thúc.
Nhưng động tác của cô quá chuẩn, xoạc chân mềm mại, đứng ngược người vững vàng, động tác nhanh – gọn – dứt khoát, thể hiện rõ là người học múa bài bản lâu năm.
Giang Thuật cũng bất giác dõi theo cô từ lúc đứng dậy đến khi ngồi xuống. Anh không khỏi thắc mắc về mức độ mềm dẻo của cô, ánh mắt lần đầu mang theo tia hiếu kỳ.
Ở vòng cuối cùng, vận may không còn bảo vệ Giang Thuật “hoa” rơi vào tay anh.
Vì không có sở trường ca hát hay nhảy múa, anh liền nhờ phục vụ mang bút lông và giấy đến.
Ngay tại chỗ, anh viết tặng Bao Viễn Phi và Tiền Đóa Đóa – Tô Chấn một câu thư pháp bằng bút lông:
Tặng Bao Viễn Phi: "Người thọ thiên tuế, ân trạch muôn đời."
Tặng cho Tiền Đóa Đóa và Tô Chấn là dòng chữ: “Tình tâm tương ấn, linh tê liên hệ.”
Vừa đặt bút, Giang Thuật viết một mạch từ đầu đến cuối.
Nét chữ phóng khoáng, lực đạo vững vàng, khí thế như nước chảy mây trôi. Từng nét bút uyển chuyển, phóng khoáng mang phong thái bậc thầy khiến mọi người đều phải trợn mắt ngạc nhiên.
Cố Tri Vi cũng không ngoại lệ.
Dù đã biết anh có tài thư pháp từ lâu, nhưng cô không ngờ chữ của anh lại đẹp đến thế. Mỗi nét mực như có hồn, mạnh mẽ như đao kiếm, uốn lượn như sông núi đúng là: Tranh trong chữ, chữ như tranh.
Tiền Đóa Đóa lập tức ôm bức thư pháp vào lòng như báu vật: “Về là em đóng khung treo ngay! Sau này em và Tô Chấn kết hôn, phải treo ngay trong phòng!”
Cô vừa nói vừa cười, rồi quay sang đùa: “Người không biết chắc còn tưởng là thư pháp của danh gia đại tự cơ đấy!”
Mọi người bật cười.
Còn Giang Thuật, người được khen thì vẫn như cũ: mặt không cảm xúc, thản nhiên như thể người được nói đến chẳng phải mình.
Hoặc có lẽ, anh đã quen với việc được khen.
Trò chơi kết thúc, buổi tiệc cũng dần tàn.
Bao Viễn Phi và vài người khác vẫn còn cao hứng, la hét rủ nhau kéo sang bar uống tiếp.
Cố Tri Vi thì không có hứng thú.
Từ khi biết tin Giang Thuật về nước mà không báo, tâm trạng cô đã rối bời, cả buổi chỉ giữ im lặng gượng cười.
Đang định tìm Tiền Đóa Đóa để chào tạm biệt, thì Giang Thuật lên tiếng trước: “Các cậu cứ đi đi, tôi không đi đâu.”
Bao Viễn Phi tròn mắt
“Đừng mà! Cậu mới về nước, không định chơi với tụi này một trận à?”
Giang Thuật vẫn thản nhiên, giọng nhạt như nước lạnh:
“Mệt rồi. Lần sau đi.”
Lúc này Bao Viễn Phi mới sực nhớ: anh vừa về nước chưa lâu, chắc còn chưa đảo ngược múi giờ.
Thế là cũng không miễn cưỡng nữa, bèn chạy đi tìm Chúc Ngạn Võ mượn chìa khóa xe cho Giang Thuật.
Tất cả bạn thân đều uống rượu, không ai tự lái xe được. Giang Thuật mượn xe để tiện mang hành lý về.
Khi Chúc Ngạn Võ đưa chìa khóa, Chúc Nghiên cũng ghé sát kéo tay áo anh trai: Anh… Em cũng muốn về cùng.”
Chúc Ngạn Võ hiểu ý ngay, bèn thử đề nghị: “A Thụ, đưa Nghiên Nghiên về giùm nhé?”
Giang Thuật vừa cầm chìa khóa, không buồn suy nghĩ đã thẳng thừng từ chối: “Không tiện đường. Với lại tôi mệt.”
Nói xong, quay người luôn, không màng đến cảm xúc người đối diện.
Cả phòng yên ắng một giây.
Chúc Nghiên bị nghẹn họng ngay tại chỗ, mặt mày tái cứng, không biết phản ứng sao cho phải.
Chúc Ngạn Võ thì vẫn bình thản như chẳng có gì, bởi anh đã quá quen với kiểu nói chuyện thẳng như ruột ngựa của Giang Thuật.
Lúc này, Khang Vãn Ninh ngồi cạnh Cố Tri Vi khẽ bật cười, ghé sát nói nhỏ:
“Cái người nhà cô ấy, vẫn y như cũ nhỉ, nói chuyện chẳng nể ai luôn!Xem Chúc Nghiên bị nghẹn muốn tắt thở luôn kìa.”
Cố Tri Vi âm thầm thở phào.
Từ cách anh từ chối Chúc Nghiên, có vẻ quan hệ giữa hai người họ cũng chẳng thân thiết như cô tưởng.
Vậy xem ra trước đó Chúc Nghiên khoe mẽ chuyện được anh nhờ đi đón ở sân bay, rất có thể chỉ là... chém gió.
Chắc là mặt dày tự bắt chuyện rồi đòi đi theo thôi.
Cô nghĩ: Người như Giang Thuật, trong mắt chắc chỉ có học hành và lý tưởng. Làm sao dễ dàng để ai chen vào lòng mình?
Đang suy nghĩ thì Giang Thuật bước ra cửa, định rời đi.
Nhưng chưa đi được bao xa, anh bỗng khựng lại, như chợt nhớ ra điều gì đó.
Ngay lập tức, không khí náo nhiệt trong phòng bị nén xuống, ai cũng dừng nói chuyện, hướng mắt về phía anh.
Bao Viễn Phi, thân là nhân vật chính trong tiệc sinh nhật, vừa nâng chai bia lên vừa lớn giọng hỏi: “Sao vậy A Thụ, cậu đánh rơi gì à?”
Câu nói của cậu ta khiến tất cả ánh mắt trong phòng đồng loạt đổ dồn về phía Giang Thuật.
Lúc này, Giang Thuật vừa quay người lại, ánh mắt quét một lượt qua đỉnh đầu mọi người rồi dừng thẳng trên người Cố Tri Vi.
Ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, như thể trong mắt chỉ có một mình cô.
Cái ánh mắt sâu thẳm như xuyên qua hồn người ấy khiến trái tim Cố Tri Vi đập dồn dập, không hiểu vì sao mà loạn cả nhịp.
Ngay khi cô còn đang bối rối, Giang Thuật chợt cất tiếng:
“Cố Tri Vi.”
Giữa biết bao nhiêu người, anh gọi tên cô.
Sau đó, với một giọng điệu vô cùng bình thản, như thể đang hỏi chuyện gì rất đỗi bình thường:
“Mật khẩu cửa chính của Nam Chi Thủy Tạ là gì?”
Một câu hỏi nhẹ như không, nhưng khiến cả căn phòng lặng đi như tờ.
Nếu người hỏi là ai khác thì thôi, đằng này lại là Giang Thuật.
Và người bị hỏi lại là Cố Tri Vi, người từ đầu buổi tiệc đến giờ không hề có bất cứ tương tác nào với Giang Thuật.
Câu hỏi này như một quả bom nổ tung trong lòng mọi người.
Họ có quen nhau sao? Có quan hệ gì?
Ánh mắt hoài nghi bắt đầu lan ra, bầu không khí trở nên im lặng và kỳ quặc đến mức nghẹt thở.
Còn Cố Tri Vi thì sững người, mặt biến sắc.
Cô không ngờ Giang Thuật lại chủ động nói chuyện với mình lại còn là trước mặt bao nhiêu người.
Huống gì, chuyện về căn biệt thự Nam Chi Thủy Tạ…
Trong nhận thức của cô, hôn nhân giữa cô và anh chỉ là một mối quan hệ trên danh nghĩa chỉ có nội bộ hai nhà họ Giang và họ Cố biết.
Ngay cả những người thân thiết xung quanh họ phần lớn cũng không hề hay biết.
Cho nên, từ đầu đến giờ cô vẫn giữ kín, không hề nhắc đến chuyện mình đã kết hôn với bất kỳ ai.
Cô luôn cho rằng Giang Thuật không muốn để người khác biết.
Chẳng phải đêm trước lễ cưới, anh còn đích thân mang bản thỏa thuận đến, bảo cô ký rồi hôm sau vội vàng rời đi sao?
Thế mà bây giờ… anh lại hỏi cô mật khẩu hôn phòng trước mặt mọi người?!
Chẳng lẽ anh không hiểu chuyện này có thể khiến mọi người bắt đầu nghi ngờ quan hệ giữa hai người?
Cô bắt đầu hoảng loạn: Nếu lát nữa Tiền Đóa Đóa hay Khang Vãn Ninh hỏi tới, cô biết phải giải thích thế nào?
Chẳng lẽ nói thẳng là họ là vợ chồng hợp pháp, căn nhà kia là quà cưới hai bên gia đình tặng?
Cố Tri Vi hoảng loạn đến mức không còn suy nghĩ được gì mạch lạc.
Mà Giang Thuật thì vẫn… vô cùng thản nhiên.
Thấy cô không trả lời ngay, anh còn định rút điện thoại ra để gọi cho ông nội, giọng nhàn nhạt:
“Thôi, tôi gọi cho ông nội hỏi cũng được.”
Nam Chi Thủy Tạ là căn biệt thự được hai ông cụ nhà họ Cố và họ Giang cùng đặt mua làm hôn phòng cho hai người họ.
Vì hôn lễ quá vội vàng, lại chỉ là hình thức, nên sau đó Giang Thuật chưa từng hỏi tới việc trang trí, cũng chưa từng đến ở.
Anh nghĩ rằng, vì Cố Tri Vi ở trong nước, nên chắc hẳn biết mật khẩu.
Nhưng thấy cô vừa rồi ngơ ngác như vậy, anh đoán cô cũng chưa từng đến đó sau lễ cưới.
Ngay lúc Giang Thuật định bấm số gọi, thì Cố Tri Vi bừng tỉnh.
Cô hốt hoảng lấy điện thoại, luống cuống nói, giọng run run:
“Mật… mật khẩu… để em gửi anh qua WeChat…”
【Tiểu kịch trường】
Về sau, Giang Thuật mới thực sự nhận ra thân thể của Cố Tri Vi mềm mại đến mức khiến người ta không thể buông tay.
Dù anh ôm lấy cô từ góc độ nào, cô cũng nhẹ nhàng hòa theo, mềm mại như nước, từng đường cong vừa vặn ôm trọn lấy anh, đầy mê hoặc mà cam chịu.
Mỗi lần tiếp xúc, cô đều khiến anh như lạc vào một thế giới khác nơi chỉ còn hơi thở giao hòa, làn da nóng bỏng, và khao khát quấn quýt đến tận cùng.
Rất nhiều lần, Giang Thuật không cách nào kiềm chế nổi bản thân… chỉ bởi một người, là cô.