Khi Cơ Diệp Trần từ phủ tướng quân bước ra, trời đã gần tối. Ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu rọi, kéo bóng người hắn dài đổ trên mặt đất.

Hắn đứng trước cửa rất lâu, nhất thời không biết nên đi đâu. Kiếp trước, hắn có rất nhiều phủ đệ, nhưng hiếm khi ở lâu. Nghĩ kỹ lại, trừ biên cương và thiên lao, thì không nơi nào hắn từng ở lại lâu hơn một chút.

Khóe môi hắn hiện lên một nụ cười khổ.

Không lâu sau, một gia nhân dắt ngựa tới. Cơ Diệp Trần lắc đầu, như thể muốn ném hết mọi chuyện trong đầu ra ngoài. Giờ đây, hắn không còn phủ đệ của riêng mình. Ngoài hoàng cung, hắn còn có thể đi đâu?

Dung Tu đi theo phía sau hắn, tóc được buộc cao, vài lọn mái rủ xuống hai bên má.

Mùa hè quá nóng, hắn không mặc áo lót bên trong, chỉ khoác một chiếc áo đen mỏng bên ngoài, để lộ chiếc cổ dài, xương quai xanh cùng một phần nhỏ lồng ngực. Eo được dây lưng buộc chặt, lộ rõ vòng eo thon gọn mà rắn chắc.

Đôi mắt dài hẹp của Dung Tu liếc nhìn Cơ Diệp Trần một cái, sau đó phóng người lên ngựa trước cả hắn, đến bàn đạp cũng chẳng thèm dùng, nói: “Tướng quân, không đi à?”

Cơ Diệp Trần lạnh nhạt nhìn Dung Tu. Vừa mới đây thôi, khi hắn còn bị giam trong thiên lao, người ta còn cao hứng báo cho hắn biết Dung Tu đã bị ném ra sau núi cho chó hoang ăn. Vậy mà giờ đây Dung Tu lại đứng sừng sững trước mặt hắn, vẻ mặt bối rối khiến hắn chẳng phân rõ đâu là thực, đâu là giả.

Dung Tu bị ánh mắt quái dị kia nhìn chằm chằm đến bồn chồn không yên. Nhớ tới lời tướng quân từng nói rằng mình thích nam tử, hắn không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ là mình? Nghĩ vậy, hắn liền hỏi thẳng: “Tướng quân, ngài thích ta sao?”

Toàn thân Cơ Diệp Trần khẽ run lên, hoàn toàn mất hứng nhìn hắn. Cho chó hoang ăn e là còn hay hơn, “Cút!”

Dung Tu: “........”

“Xuống ngựa. Ta không tiện mang ngươi theo. Ngươi ở lại phủ tướng quân.”

Dung Tu thấp giọng nhưng dứt khoát đáp: “Ta muốn đi theo tướng quân.”

Cơ Diệp Trần không hề che giấu ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới, đặc biệt dừng lại ở một chỗ nào đó: “Ta định vào cung. Ngươi muốn đi theo sao? Tốt nhất ngươi nên tắm rửa sạch sẽ trước đi.”

Dung Tu trầm ngâm một lát, rồi gật đầu đồng ý.

“Được.”

Cơ Diệp Trần lười tranh cãi với hắn, liếc nhìn bầu trời sắp tối, nghĩ đến việc quay về cũng không còn chìa khóa, dù có về cũng không vào được, đúng là không còn nhà để về thật rồi.

“Xuống ngựa.”

Dung Tu cứng đầu ngồi yên, không nhúc nhích.

Cơ Diệp Trần nhìn hắn chằm chằm, giọng lạnh lùng, nghiêm nghị: “Ta nói lại lần nữa, xuống.”

Dung Tu cúi đầu nhìn hắn, khẽ mím môi, hai tay buông lơi dây cương nhưng vẫn không chịu xuống ngựa. Một lúc lâu sau, Dung Tu mới nhỏ giọng cầu khẩn: “Tướng quân, để ta đi theo ngài đi.”

Cơ Diệp Trần khẽ nhíu mày, đầu hơi đau. Trời đã về chiều, không còn thời gian giải thích cặn kẽ với Dung Tu. Hắn giơ tay kéo dây cương sang bên, mượn lực cơ thể, đột ngột nhấc chân, đá thẳng về phía trước ngực của Dung Tu.

Dung Tu ngửa người ra sau tránh né, nhưng hai chân vẫn kẹp chặt lấy bụng ngựa, đồng thời tung một chưởng đỡ lấy cú đá của Cơ Diệp Trần.

Cơ Diệp Trần lợi dụng phản lực để hạ thấp thân mình, kéo dây cương, lách người xuống sát cổ ngựa, từ phía bên kia tung mình lên ngựa, đá thẳng vào sườn eo của Dung Tu.

Dung Tu buộc phải lui, để tránh bị đá ngã, hắn đành buông tay bật người lên, đáp xuống mặt đất.

Cơ Diệp Trần ngồi vững trên lưng ngựa, mắt nhìn xuống hắn, lạnh nhạt nói: “Ở yên đó mà đợi.”

Nói xong liền thúc ngựa phóng đi như bay.

Dung Tu vừa muốn dùng khinh công đuổi theo, thì Lục Tử Ngôn từ đâu vụt tới, nắm lấy mắt cá chân hắn kéo xuống đất, thuận thế ôm lấy cổ hắn, kìm chặt không cho đi.

“Ta nói này, tiểu Dung Tu, ngươi thật sự định làm thái giám sao?”

Dung Tu không do dự, hỏi ngược lại: “Thì sao chứ? Có gì không thể?”

Lục Tử Ngôn cạn lời. Người này đúng là cố chấp đến mức khiến người ta phát bực. Hắn chỉ có thể giữ chặt Dung Tu trong lòng, vừa kéo Dung Tu quay lại phủ tướng quân, vừa giải thích: “Không đơn giản như vậy. Chưa nói đến chuyện ngươi có làm được thái giám hay không, chỉ riêng việc ngươi là võ quan, chưa có ý chỉ thì làm sao tùy tiện vào cung được? Tin hay không, chỉ cần ngươi bước chân tới cổng hoàng cung, sẽ lập tức bị cấm quân bắt lại. Chuyện nhỏ thì bị xử tội, chuyện lớn thì liên lụy cả A Diệp. Đến lúc đó ngươi hối hận cũng không kịp đâu.”

Dung Tu lập tức im lặng, nhưng rồi lại nghi hoặc hỏi: “Tướng quân đã mười tám tuổi rồi, sao vẫn chưa được phong vương ban phủ?”

Câu hỏi này, ngay cả Lục Tử Ngôn cũng muốn biết. Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, chỉ có thể nói là Cơ Diệp Trần không đáng được như vậy. Đến mức người chất phác như Dung Tu cũng nhận ra đáng lý phải phong vương ban phủ rồi, chẳng lẽ hoàng thượng lại không hiểu sao?

Theo quốc chế Hoa Dung, hoàng tử đến năm mười sáu tuổi là đã có thể được phong vương, lập phủ riêng. Ngay cả Lục hoàng tử nhỏ hơn hắn hai tuổi, cũng đã được phong làm quận vương rồi. Tuy không phải thân vương, nhưng cũng là vương.

Nếu thật phải nói, thì chỉ có thể là do hoàng thượng không muốn giữ đứa con này. Trong số đông đảo hoàng tử, chỉ có Cơ Diệp Trần là mang dòng máu hoàng thất từ nước khác, và chính tay hoàng thượng đã diệt quốc đó. Sau khi Đại Uyên bị sát nhập, thiên hạ chia làm bốn, Hoa Dung bị ba nước còn lại bao vây, biên giới thường xuyên xung đột.

Người có thể làm tướng ngày càng ít đi. Cảnh Nguyên soái đã mất, Nhiếp Chính Vương bị thương không thể ra trận, cha nuôi Cơ Diệp Trần thì đã già. Lúc này chính là thời điểm không ai kế nghiệp.

Sự xuất hiện của Cơ Diệp Trần, với thiên phú quân sự, như cứu ngọn lửa đang cháy tới chân mày Hoàng thượng. Con thì không cần, nhưng tướng tài thì không thể thiếu. Vậy nên chỉ có thể phong danh tướng, chứ không phong vương.

Biết là một chuyện, nhưng nói ra lại là chuyện khác. Lục Tử Ngôn giơ tay gõ nhẹ lên đầu Dung Tu một cái: “Chớ có đoán thánh ý lung tung. Ngươi còn muốn sống ở kinh thành thì cẩn thận lời nói việc làm. Đừng để A Diệp bị liên lụy.”

Dung Tu lập tức im miệng.

Cơ Diệp Trần xuống ngựa, đứng trước cửa cung, ngẩng đầu nhìn cung điện nguy nga sừng sững, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả.

Thống lĩnh cấm vệ quân thấy Cơ Diệp Trần, vội vàng bước nhanh tới, chắp tay cúi người: “Ngũ hoàng tử, ngài đã trở về. Hoàng thượng có khẩu dụ, sau khi ngài vào cung thì đến Ngự Thư Phòng yết kiến.”

Cơ Diệp Trần hít sâu một hơi, đè nén tâm tình, khẽ đáp: “Làm phiền Cố thống lĩnh.”

Tại Ngự Thư Phòng

Cơ Diệp Trần quỳ gối, cúi đầu, nhắm mắt, lặng lẽ.

Hoàng thượng vẫn đang cúi đầu phê tấu chương, tựa như hoàn toàn không nhìn thấy người đang quỳ bên dưới.

Trong điện tối mờ, ánh nến lay lắt. Thừa Đức công công nhẹ giọng bước đi, lần lượt thay nến, cắt bấc đèn. Sau khi thay trà nóng cho hoàng thượng xong, liền lặng lẽ lui về một góc đứng chờ.

Chỉ còn tiếng bút lông sàn sạt trên giấy, xen lẫn tiếng giấy lật nhẹ nhàng vang lên.

Cơ Diệp Trần giữ lưng thẳng tắp, hai tay đặt gọn bên sườn, ánh mắt nhìn chằm chằm phiến đá xanh dưới đầu gối, khẽ mím môi.

Hắn biết Hoàng thượng không thích mình, từ nhỏ đã vậy. Sự chèn ép có chủ ý lẫn vô tình đó, hắn sớm đã quen. Cái gọi là ngưỡng mộ phụ hoàng đối với hắn, từ lâu đã không còn nữa.

Thừa Đức công công lại thay trà một lần nữa, liếc nhìn Cơ Diệp Trần, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, ngài đã xem lâu rồi. Ban đêm ánh sáng không tốt, nên để mắt nghỉ ngơi một chút. Ngũ điện hạ cũng đã đợi hồi lâu.”

Hoàng thượng ngồi ở phía trên, nghe vậy liền buông bút, thân mình tựa ra sau, đưa tay đón lấy chén trà nóng từ tay Thừa Đức. Đôi mắt thâm trầm không lộ cảm xúc, nhưng giọng nói lại dịu dàng lạ thường: “Lão Ngũ, đứng lên đi.”

“Tạ phụ hoàng.” Cơ Diệp Trần đứng dậy, im lặng đứng yên tại chỗ, đợi hoàng thượng mở lời.

Hoàng thượng chậm rãi nhấp hai ngụm trà, rồi đặt chén xuống bàn, lúc này mới lên tiếng, giọng ôn hòa mang theo sự quan tâm: “Mấy năm nay, ngươi cực khổ rồi. Vài vị tướng quân đều tán dương ngươi có dũng có mưu, trẫm rất vui mừng. Có điều gì muốn được ban thưởng không?”

Khóe môi Cơ Diệp Trần khẽ cong lên một cái, ánh mắt lạnh lùng thoáng hiện rồi biến mất. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình thản, không kiêu căng, cũng chẳng tâng bốc: “Có thể thay phụ hoàng chia sẻ ưu phiền, là bổn phận của nhi thần. Nhi thần không có gì cầu xin.”

Hoàng thượng lặng lẽ nhìn hắn một lúc lâu, ánh mắt sâu xa khó đoán. Một hồi sau, mới nhàn nhạt cất lời: “Ngươi năm nay mười tám rồi. Mẫu phi ngươi thì không để tâm tới ngươi, nhưng gần đây hoàng hậu có nhắc đến. Nàng nói muốn tìm cho ngươi một mối duyên tốt. Vậy ngươi có yêu thích nữ tử nào không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play