Câu 'Ngươi có yêu thích nữ tử nào không?' cứ quanh quẩn trong đầu Cơ Diệp Trần, xoay vòng hai lượt.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hoàng đế, không rõ ý tứ đằng sau là gì. Đời trước chưa từng có chuyện như thế này. Nhưng sắc mặt hoàng thượng vẫn thản nhiên như thường, nhìn thật lâu cũng không thể đoán ra điều gì.
“Làm phiền phụ hoàng và mẫu hậu quan tâm, nhưng nhi thần chưa từng có ý với nữ tử nào.”
Hoàng thượng khẽ cười, giọng điệu vẫn nhàn nhạt: “Lúc Đại hoàng huynh của ngươi bằng tuổi ngươi, con trai cũng đã sinh rồi. Trẫm thấy ngươi đến một người hầu hạ thân cận cũng không có. Vậy thì để hoàng hậu chọn cho ngươi hai người đi.”
Trong lòng Cơ Diệp Trần đã hiểu rõ. Nghe hoàng đế cố ý nhắc đến hoàng hậu, lại lôi cả Đại hoàng tử ra so sánh, thì chắc chắn là chuyện Đại hoàng huynh mượn chuyện của hắn để tranh thủ thế lực sáng nay, hoàng thượng đã biết.
Mà hoàng hậu sớm có ý đồ lôi kéo hắn, giờ đây hoàng thượng rõ ràng là đang cảnh báo hắn.
Trong lòng hắn không khỏi có chút chua chát, dù là đứa con được yêu quý nhất, nhưng chỉ cần đụng đến quyền lực, hoàng đế cũng sẽ không chút nể tình mà trấn áp.
Đại hoàng tử là con của quý phi, tuy không phải là con của hoàng hậu, nhưng lại là trưởng tử. Còn đương kim thái tử, thân mẫu chính là hoàng hậu nương nương.
Hai người phụ nữ ấy đã tranh đấu nhiều năm trong hậu cung, nay đến lượt con trai họ tiếp tục cuộc chiến đó. Thế lực hai bên trong triều đình tương đối cân bằng. Chỉ là quân quyền vẫn nắm chắc trong tay hoàng thượng, bọn họ không thể nhúng tay vào được.
Nhiếp Chính Vương, Cảnh Nam Châu, nắm trong tay ba mươi vạn đại quân, nhưng lại không phải người mà họ có thể lôi kéo. Huống hồ, hoàng thượng sủng ái y đến mức khiến người ngoài hoài nghi y là con riêng. Đừng nói đến việc mượn sức, chỉ sợ hoàng đế hận không thể tự tay trừ bỏ.
Trong thế cờ giằng co ấy, chỉ có Cơ Diệp Trần là biến số duy nhất chưa xác định. Dĩ nhiên hoàng thượng không muốn phá vỡ sự cân bằng mong manh hiện có.
Nghĩ tới đây, hắn đã hiểu rõ dụng ý ẩn sau. Vốn dĩ hắn cũng chẳng có hứng thú cưới vợ hay đầu phục thế lực nào, liền làm bộ khó xử mà đáp: “Sợ rằng sẽ khiến phụ hoàng thất vọng, nhi thần thích nam tử.”
Hoa Dung quốc dân phong cởi mở, chuyện đồng tính trong dân gian cũng có thể tiến tới hôn nhân, trong hậu cung lại càng không thiếu nam quân, nam hầu. Có Hoàng thượng làm gương, thiên hạ tự nhiên noi theo. Nhưng gả và cưới lại là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Kẻ cưới vợ vẫn có thể tam thê tứ thiếp, tam quân bốn hầu, nhưng kẻ bị gả đi thì phải chịu đủ mọi lễ nghi, quy củ ràng buộc, đãi ngộ như nữ tử, mất cả tự do và danh dự, còn phải chia sẻ tình cảm với người khác.
Huống hồ, dù dân phong cởi mở, nhưng Hoa Dung quốc lại đặc biệt coi trọng việc có con nối dõi. Không con, tức là không có quyền thừa kế bất kỳ chức vị nào. Vậy nên, người thật sự dám sống trọn đời với người cùng giới tính, ít lại càng ít. Phần lớn chỉ nuôi dưỡng trong phủ, cho một danh phận, vậy là hết.
“Nga?” Hoàng thượng có vẻ hứng thú hẳn lên, ngồi thẳng người dậy, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt, giọng nói cũng nhu hòa hơn vài phần.
“Vậy ngươi có để ý đến thiếu niên nhà nào chưa? Nếu có, phụ hoàng sẽ đứng ra làm chủ hôn cho ngươi.”
Trong đầu Cơ Diệp Trần hiện lên một bóng hình, nhưng đừng nói là cưới, ngay cả muốn gả cho người ấy cũng là điều cực kỳ khó khăn. Hắn khẽ cười khổ.
Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sắc bén của hoàng đế, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng biến mất. Hắn bình tĩnh đáp: “Hiện tại vẫn chưa có ai, nếu sau này gặp được người phù hợp, nhi thần nhất định sẽ đến cầu xin phụ hoàng ban hôn.”
Nghe vậy, hoàng thượng gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Tâm trạng dường như cũng tốt lên vài phần:
“Ngươi đến giờ vẫn ở lại trong cung, thực sự có phần không thỏa đáng. Ngày mai đến Hộ Bộ chọn một phủ đệ, nếu có chỗ nào không vừa ý thì cứ để Công Bộ sửa sang lại.”
Cơ Diệp Trần cụp mắt, bình thản quỳ xuống hành lễ: “Tạ phụ hoàng.”
Đây cũng xem như là một niềm vui ngoài ý muốn. Đời trước, phủ đệ của hắn được ban là sau lễ nhược quán, vậy mà kiếp này lại đến sớm hai năm.
Hoàng thượng phẩy tay, không quá để tâm: “Đã đi thăm mẫu phi ngươi chưa?”
“Nhi thần vẫn chưa đi. Nay vẫn chưa đến kỳ thỉnh an, hôm qua nhi thần mới thượng sớ xin vào cung.”
Lúc này hoàng đế mới nhớ ra, hiện tại phẩm cấp của Cơ Diệp Trần vẫn chưa đủ để tự do ra vào hậu cung. Chỉ khi được phong Vương, mới có đặc quyền ấy.
“Trẫm cho phép. Ngày mai hãy đi thăm mẫu phi và cả hoàng tỷ nữa, cũng đã hơn nửa năm không gặp rồi.”
Cơ Diệp Trần lần nữa tạ ơn, khi đứng dậy thì hoàng thượng đã cúi đầu bắt đầu phê duyệt tấu chương. Một bên, Thừa Đức công công ra hiệu bằng ánh mắt, khẽ làm động tác tiễn khách.
Cơ Diệp Trần khẽ gật đầu, không chút biểu cảm lui ra ngoài.
Khắp hoàng cung, đèn dầu đã được thắp sáng. Cách vài bước lại có thị vệ đứng gác, mỗi một khắc sẽ có đội tuần tra đi ngang qua.
Hắn ngẩng đầu, nhìn vầng trăng sáng treo cao lặng lẽ giữa bầu trời. Ánh trăng dịu mát soi rọi đất trời. Đứng ở bậc thềm điện lớn, toàn thân Cơ Diệp Trần như phủ một tầng khí lạnh.
Đây là hoàng thất, nơi không hề có tình phụ tử, chỉ có quân thần; không có thân tình, chỉ có lợi ích.
Hắn cất bước xuống bậc thềm, rảo bước về hướng cung điện của mình.
Ngoại trừ ba toà đại điện phía trước dành cho hoàng thượng, phần còn lại đều là hậu cung. Hậu cung được chia thành Nam cung và Bắc cung. Nam cung là nơi ở của phi tần và công chúa, còn Bắc cung là chỗ ở của các nam quân, nam hầu.
Cung của Cơ Diệp Trần nằm ở cực bắc hoàng cung. Muốn quay về, bắt buộc phải đi ngang qua khoảng đất giữa hai khu.
Đi dọc theo hành lang, hai bên là những bức tường đỏ, mái ngói vàng rực rỡ. Hắn thầm nghĩ, đời trước chính tại nơi này, nơi mà hắn từng ra sức giúp Đại hoàng tử mưu phản, mà kết cục lại bị phản bội. Máu chảy thành sông, xác chất như núi, toàn là những gương mặt hắn từng thân quen.
Đáy mắt dần nhiễm một tia điên cuồng, khoé môi nhếch lên một nụ cười thấm đẫm sát khí. Sát ý cuồn cuộn dâng lên quanh thân, không gì có thể ngăn cản.
Cơ Hạo Cẩn ngươi không thể tưởng được đâu. Ta đã trở về. Kiếp này, đừng mong sống yên ổn.
Sát khí quanh thân chợt tan biến, khi quay đầu nhìn lại, vẫn chỉ là một thiếu niên tướng quân với vẻ mặt non trẻ ngây ngô.
Xương Ninh đã chờ sẵn ở cửa đại điện, thấy người liền vội vàng bước lên nghênh đón: “Điện hạ, sao giờ này ngài mới về? Ngài đã dùng cơm chiều chưa?”
Xương Ninh hỏi, Cơ Diệp Trần mới sực nhớ mình vẫn chưa ăn gì, bụng cũng đúng lúc vang lên một tiếng "ục ục" đầy bất mãn.
Xương Ninh nghe vậy, trong lòng liền hiểu rõ, lập tức nói: “Điện hạ, nô tài đã chuẩn bị sẵn nước nóng, cơm cũng đã dọn ở phòng tắm bên cạnh. Ngài dùng cơm xong có thể ngâm mình thư giãn, giải mỏi.”
Cơ Diệp Trần gật đầu, sải bước đi vào trong. Xương Ninh cúi đầu, yên lặng đi theo phía sau, hầu hạ súc miệng, rửa tay, chia món, từng việc đều chu đáo cẩn thận.
Nơi ở của hắn trong cung, ngoài Xương Ninh ra chỉ còn hai cung nữ chuyên lo việc quét tước, người ít đến đáng thương, nhưng đổi lại được yên tĩnh. Mà xưa nay hắn cũng không thích để nhiều người hầu hạ bên cạnh.
Xương Ninh là người do hoàng thượng ban cho khi hắn mới mười tuổi, trung thành tận tâm, những năm dài nơi biên cương vẫn luôn bên cạnh không rời, cũng chưa từng hỏi han đến những chuyện không nên biết. Đời trước, người này cuối cùng lại vì hắn mà bỏ mạng.
Ánh mắt Cơ Diệp Trần khẽ lướt qua người Xương Ninh, nhẹ giọng hỏi: “Phụ hoàng ban phủ đệ cho ta. Ngươi có nguyện ý theo ta ra cung không?”
Xương Ninh thoáng ngẩn người, rồi trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng, môi khẽ mím lại, cười ôn hòa: “Nô tài cầu còn không được. Đa tạ điện hạ ban ân.”
Cùng lúc đó, tại một nơi khác trong hoàng cung, Cảnh Nam Châu cũng đang ngâm mình trong làn nước nóng.
Khuỷu tay gác nhẹ lên thành ao, một tay đỡ trán, mắt hơi khép lại, tóc đen xõa dài thả trôi theo dòng nước. Làn da trắng nõn như ngọc phản chiếu ánh sáng, hiện rõ từng đường nét thanh nhã nhưng mạnh mẽ.
Không hiểu vì sao, ánh mắt màu lam của người kia vào ban ngày lại bất giác hiện lên trong đầu y, kéo theo cả hình ảnh nước mũi phồng lên, thực sự là một cảnh tượng lạ lùng.
Khóe môi y không tự chủ mà hơi cong lên.
Thật sự có chút không nỡ giết hắn.
Hy vọng người kia là một kẻ thông minh.