Trong ngục ẩm thấp tối tăm, một con chuột già thò đầu ra từ khe hở nơi góc tường, ngửi ngửi mấy cái rồi nhanh chóng chạy vụt tới.
Ở một góc khác, một bóng người đang ngồi bất động. Y phục hắn bê bết máu, không thể nhìn rõ màu sắc ban đầu, lờ mờ có thể thấy trước ngực viết một chữ “Tù” rất to.
Tóc hắn bị cắt cụt, bẩn thỉu rối bù, từng lọn từng lọn kết thành búi. Khuôn mặt đầy vết bỏng, máu thịt lẫn lộn, tỏa ra mùi khét kinh khủng. Hắn nhắm mắt, đầu tựa vào vách tường ẩm mốc.
Trên tường cắm hai đoạn xích sắt, kéo dài tới hai cổ tay hắn, khóa chặt. Ở đùi phải có một vết thương sâu lộ cả xương, da thịt lở loét, mùi hôi thối nồng nặc, nhìn kỹ có thể thấy lẫn trong đám thịt thối là phần xương trắng hếu lộ ra.
Nếu không phải ngực còn hơi phập phồng, người ta chắc chắn sẽ tưởng hắn đã chết.
Một tên lính gác cung kính dẫn theo một người đi tới, mặt mày nịnh nọt: “Thịnh công công, nghịch tặc ở bên trong.”
Thịnh công công lấy tay che mũi miệng, tỏ vẻ ghê tởm, giọng the thé nói: “Mở cửa.”
“Vâng ạ.” Lính gác không dám chậm trễ, nhanh chóng dùng chìa khóa mở xích sắt trên cửa.
Tiếng leng keng leng keng đánh thức người đang hôn mê trong góc.
Cơ Diệp Trần từ từ mở mắt. Đôi mắt màu lam nhạt lướt qua hai người trước mặt, rồi lại khép hờ mí mắt.
Thái độ ấy khiến Thịnh công công tức giận, sắc mặt sa sầm. Ông ta bước lên hai bước, giẫm mạnh một chân lên đùi bị thương của Cơ Diệp Trần. Nhìn người dưới chân toàn thân run rẩy vì đau, trong mắt ông ta ánh lên khoái chí.
Ngày thường ông ta chỉ biết phủ phục dưới chân hắn. Rốt cuộc hôm nay cũng tới lượt ông ta tùy ý giẫm đạp. Chân ông ta càng ra sức nghiền nát.
“Điện hạ, cảm giác thế nào?”
Thịnh công công cúi đầu nhìn hắn một hồi lâu, không nghe thấy tiếng kêu đau đớn nào, trong lòng lại thấy không vui. Nhưng ngay sau đó, nhớ ra điều gì, khóe môi ông ta nhếch lên một nụ cười ác độc.
“Điện hạ, ngài có biết không, mấy vị tướng quân từng vào sinh ra tử cùng ngài, đều đã bị xử trảm cả rồi. Trong đó có một người tên là... ừm... đúng rồi, Dung Tu. Người này thật sự rất ngoan cố. Hoàng thượng giận quá, sai người ném xác hắn sau núi cho chó hoang ăn rồi.”
Cuối cùng cũng thấy được nỗi đau trong mắt hắn, Thịnh công công thỏa mãn, chậm rãi rút chân về, giọng dịu đi đầy châm biếm: “Điện hạ đừng buồn, nô tài tới đây là để tiễn ngài đi gặp họ, giúp ngài sớm ngày đoàn tụ với những vị tướng quân kia.”
Nói xong, ông ta lấy ra từ trong ngực một con dao găm, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, rồi mạnh mẽ đâm về phía ngực hắn.
Cơ Diệp Trần nheo mắt nhìn ông ta, trong đáy mắt chợt lóe tia tàn nhẫn. Tay kéo sợi xích nặng nề, dù không thể nhúc nhích nhiều, nhưng khi Thịnh công công cúi người đâm tới, hắn đột ngột giơ tay lên, vỗ mạnh rồi giật lấy con dao. Cùng lúc, sợi xích quấn lại, dồn toàn bộ sức lực kéo Thịnh công công đến sát người, lưỡi dao đặt ngay trên cổ ông ta.
Cơ Diệp Trần dựa sát vào lưng đối phương, hơi thở dồn dập, tay run rẩy nắm con dao, đùi phải kéo lê dưới đất, đau đớn đến méo mó.
Hắn nghiêng đầu, đôi mắt lam lạnh như băng ánh lên sát khí, môi khô nứt nhếch nhẹ: “Chủ tử ngươi không nói với ngươi rằng không được lại gần ta sao?”
Toàn thân Thịnh công công run rẩy vì sợ hãi. Lúc nãy ông ta quá đắc ý mà quên mất lời chủ tử dặn: “Không thể lại gần hắn. Hắn không có móng vuốt, nhưng hổ vẫn là hổ.”
Tên lính gác đứng sững sờ, hoảng loạn đến ngây người, Thịnh công công là người thân tín bên cạnh Hoàng thượng! Nếu ông ta xảy ra chuyện, gã có mười cái đầu cũng không đủ đền.
“Tên phản nghịch lớn mật! Còn không mau thả Thịnh công công—!”
Dao trong tay Cơ Diệp Trần hơi nhấn xuống, một vết máu liền rỉ ra, khiến tiếng hét nghẹn lại nơi cổ họng tên lính gác như bị bóp chặt.
Thịnh công công cảm thấy cổ họng đau nhói, không dám nhúc nhích, càng không dám nghiêng đầu. Ông ta hoảng loạn cầu xin: “Điện hạ, điện hạ tha mạng... nô tài chỉ là làm theo lệnh...”
“Công chúa, công chúa Lăng Yên vẫn còn sống! Chỉ cần điện hạ tha nô tài, nhất định nô tài sẽ chăm sóc công chúa thật tốt.”
Nghe đến hoàng tỷ, rốt cuộc đôi mắt lạnh như băng của Cơ Diệp Trần cũng lóe lên chút ấm áp. Từ nhỏ đến lớn, người yêu thương hắn nhất chính là hoàng tỷ, vì hắn, nàng đã cam tâm gả cho một kẻ ngốc. Dao nơi cổ Thịnh công công cũng lơi lỏng đôi chút.
Thịnh công công cảm thấy lưỡi dao rời khỏi cổ mình, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng còn chưa kịp thở xong, đã thấy con dao cắm sâu vào yết hầu.
Cơ Diệp Trần nhếch môi cười, khuôn mặt bị máu thịt che kín càng thêm khủng khiếp: “Ngươi mừng hơi sớm rồi.”
Cơn đau khắp người khiến hắn không thể đứng vững, chỉ có thể dựa lưng vào tường mà trượt xuống, đôi mắt vô thần, giọng nói khàn đục như lẩm bẩm: “Cơ Hạo Cẩn có được ngai vàng đó thế nào? Hắn đã phản bội lời hứa, hãm hại trung thần ra sao? Hoàng tỷ hiểu rất rõ. Các ngươi tuyệt đối sẽ không cho nàng sống sót, hoặc là, trước khi đến đây, ngươi đã giết nàng rồi, đúng không?”
Thịnh công công trừng to mắt, máu trào ra liên tục từ miệng, rồi đổ rạp xuống đất với tiếng phịch nặng nề.
Tên lính gác cũng ngồi sụp dưới đất, mặt không còn chút máu. Gã biết rõ, nếu lúc đầu ra tay cản lại, có lẽ đã kịp cứu sống Thịnh công công. Nhưng gã sợ kẻ đang ngồi kia, hắn chính là chiến thần lừng lẫy, từng giết ra từ xác hàng vạn quânđịch trên chiến trường!
Cơ Diệp Trần ngẩng đầu, nhìn tên lính gác bằng ánh mắt vô cảm, lòng đau như cắt. Năm đó hắn xông pha nơi chiến trường, máu nhuộm sa trường chỉ để bảo vệ phồn hoa thịnh thế này, nhưng lại không giữ nổi người thân, không cứu được tướng sĩ của mình.
Hắn đã dốc sức đưa người kia lên ngai vàng, để rồi chính mình bị giam cầm, đánh lui ngoại địch, cuối cùng lại chết trong tay người một nhà. Mười ba năm ngoài chiến trường, tám năm phụ trợ hoàng huynh, thứ nhận được không phải là vinh quang mà là tội danh phản nghịch.
Nghĩ lại thật nực cười.
Hắn bật cười, tiếng cười vang vọng giữa nhà lao u ám, đan xen những tiếng vang trống rỗng ghê rợn, dọa tên lính gác hoảng hốt bỏ chạy, quên cả khóa cửa ngục.
Tiếng cười từng đợt từng đợt vang lên, cho đến khi một giọt nước mắt lăn dài. "Mấy năm nay, rốt cuộc là vì cái gì..." Hắn nghiêng đầu nhìn cái xác lạnh lẽo trên đất, tự hỏi mình giết ông ta có ích gì, kẻ đó chỉ là một con chó nghe lệnh. Chủ nhân của ông ta còn sống, những tên nịnh thần hại người vẫn còn sống.
Tất cả là do mình không nghe lời khuyên, cứ nhất quyết nhúng tay vào tranh đoạt, dốc lòng nâng đỡ Cơ Hạo Cẩn lên ngôi Thái tử, rồi lại đưa gã ngồi lên ngai vàng. Ai ngờ, chuyện đầu tiên gã sau khi đăng cơ lại là gài bẫy hãm hại hắn, vu cho hắn tội mưu nghịch.
Ngai vàng kia, dưới chân là xương trắng, là máu tươi cuồn cuộn như biển. Không biết nửa đêm gã có bao giờ nằm mơ không.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, trong mắt Cơ Diệp Trần trào ra máu lẫn nước mắt, nhỏ từng giọt xuống cằm.
Có lẽ chính là báo ứng cho việc hắn nhiều năm chinh chiến, giết người vô số, hai tay nhuộm máu.
Nhưng hắn hối hận vì đã liên lụy các tướng sĩ, phủ tướng quân, cả mẫu phi và hoàng tỷ. Hắn xông pha nơi tiền tuyến là để các nàng được sống tốt hơn, nhưng cuối cùng, chẳng ai được hắn bảo vệ.
Còn có người hắn yêu bao năm, chưa từng kịp thổ lộ một lời. Giờ thì càng không còn cơ hội. Không biết người đó có còn sống không,
Cơ Hạo Cẩn sẽ không bỏ qua cho người đó, phải không?