Suy nghĩ của Cơ Diệp Trần càng lúc càng rối loạn, mí mắt nặng trĩu không mở ra nổi. Trong cơn mê man, dường như hắn nhìn thấy người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, người ấy mặc một bộ y phục màu tím, đưa tay ra kéo tay hắn, xích sắt trên tay vang lên xoảng một tiếng.

Hắn cố mở mắt ra lần nữa, nhưng nhìn lại thì đâu còn ai ở đó. Trước mặt vẫn là nhà lao âm u lạnh lẽo, tay hắn dần thả lỏng buông xuống, đôi mắt cũng theo đó khép lại.

Nếu có kiếp sau thì tốt biết mấy. Nhưng không biết kiếp sau liệu còn có thể gặp lại người ấy nữa không?

Trong cơn mơ hồ, hắn nghe thấy có người cứ liên tục nói bên tai: “A Diệp, nghe ta một câu, đừng dính vào cuộc tranh đoạt quyền lực trong triều. Con còn nhớ ước nguyện ban đầu khi con rời xa chiến trường không? Con từng nói muốn sống vì mẫu thân mình, muốn để hoàng tỷ được ăn no mặc ấm. Những điều đó, con đã làm được rồi mà.”

Đầu Cơ Diệp Trần vẫn nặng trĩu, đầu gối đau nhức truyền đến, chẳng lẽ vẫn chưa chết sao?

Ánh sáng chói mắt khiến đôi mắt hắn đau nhức, trước mắt là một khoảng trắng mờ ảo. Một lúc lâu sau, tầm nhìn mới dần rõ ràng, cảm giác cơ thể cũng trở lại. Ngoài đầu gối đau ra thì không còn chỗ nào khác bị thương. Đây không phải là ngục giam. Hắn ngẩng đầu lên, đối diện là một đôi mắt sâu thẳm.

“Dượng!”

“Sao lại la lớn như vậy? Ta còn chưa điếc đâu.”

Lục Hành Viễn mặc một bộ áo gấm màu lam, không có bất kỳ hoa văn nào, càng làm nổi bật vẻ nghiêm nghị. Tóc ông được buộc chỉnh tề trên đỉnh đầu, mày nhíu lại, ánh mắt sâu thẳm ẩn giấu việc từng trải qua chốn binh đao. Nghe thấy tiếng gọi kinh ngạc của Cơ Diệp Trần, ông đưa tay lên khẽ ngoáy tai.

Cơ Diệp Trần nhìn người sống sờ sờ trước mặt, thoáng nghi ngờ bản thân đang nằm mơ, hắn véo mạnh vào đùi mình.

“Ai da.”

Đau thật! Không phải mơ! Lúc này hắn mới phát hiện mình đang quỳ trên nền đá xanh. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, cái sân trang nhã, tinh tế này là chỗ hắn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng phải hắn đã chết rồi sao? Đây là mộng cảnh, hay là ảo giác trước khi chết?

Lục Hành Viễn chăm chú nhìn hắn, bỗng thấy ánh mắt của hắn sâu thẳm đến lạ, không giống ánh nhìn của một thiếu niên mười tám tuổi nên có.

Ông hơi ngẩn người, nhưng nhìn lại thì không thấy gì khác thường, nên ông chỉ nghĩ là mình hoa mắt. Ông phất tay áo, đặt tay ra sau lưng, lời lẽ ôn tồn: “A Diệp, con vốn không có duyên với ngôi vị kia. Đại hoàng tử nhìn thì ôn hòa như ngọc, nhưng tâm cơ rất sâu. Tuy Nhị hoàng tử do chính thất sinh ra, nhưng lại không có lòng bao dung. Con chọn ai thì cũng không có kết cục tốt đâu.”

Cơ Diệp Trần nghe những lời quen thuộc ấy, sắc mặt thoáng ngẩn ngơ. Đây chính là năm hắn mười tám tuổi, khi thắng trận trở về được phong làm tướng quân, lúc mà Đại hoàng huynh và Nhị hoàng huynh lần lượt đến lôi kéo hắn tham gia vào cuộc tranh đấu trong triều, lúc đó, dượng đã từng nói với hắn những lời này.

Khung cảnh quen thuộc, con người quen thuộc. Hắn ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Lục Hành Viễn đang rời đi. Khi ấy, dượng vẫn chưa tóc bạc đầy đầu, chưa còng lưng vì tuổi tác, vẫn là vị Trấn Quốc Đại Tướng Quân mà người người kính phục.

Chỉ vì thật lòng suy nghĩ cho bản thân hắn, nên cuối cùng lại bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết.

Hắn còn nhớ rõ khi đó, chính ông đã dùng lời lẽ sắc bén ép hắn đừng nhúng tay vào chuyện đó. Cũng còn nhớ rõ ánh mắt mà ông nhìn mình lúc ấy, một ánh mắt không thể nào quên.

Sáu tuổi đã theo ông học võ, mười ba tuổi cùng ông chinh chiến nơi biên cương. Dù gọi là dượng, nhưng tình nghĩa chẳng khác nào phụ tử.

Tuy bản thân hắn là hoàng tử, nhưng mẫu thân lại là công chúa dị quốc đã mất nước. Ngay từ lúc sinh ra, số phận đã định sẵn hắn là một kẻ hy sinh vì quốc gia. Ngay cả cái tên Diệp Trần cũng là tro bụi sau ngọn lửa lớn, di tích của một vương quốc diệt vong.

Trong cung, người khác luôn tìm cách giẫm lên đầu hắn. Khi còn nhỏ, cuộc sống của hắn còn không bằng bọn nô tài được sủng ái bên cạnh chủ tử. Quần áo chẳng đủ mặc, đồ ăn không đủ no, đói là chuyện thường ngày, lại còn bị nô tài có quyền thế ức hiếp.

Mùa đông lại càng khắc nghiệt. Có một năm tuyết rơi dày, ba mẹ con suýt nữa bị chết cóng. Là Đại hoàng huynh tình cờ đi ngang qua, thương tình bọn họ, mới sai người đưa ít than sưởi, nhờ đó mà vượt qua được mùa đông ấy.

Vì thế, khi Đại hoàng huynh muốn kéo hắn về phe mình, hắn đã không hề do dự mà đáp ứng. Bao nhiêu năm qua, bản thân hắn đã sớm thân thiết với phủ Tướng quân như ruột thịt, việc hắn nhúng tay vào việc tranh đấu ngai vàng cũng đồng nghĩa với việc kéo phủ Tướng quân vào vũng bùn ấy.

Từ đó khiến phủ Tướng quân rơi vào vực sâu, rồi chính mắt hắn nhìn thấy họ bị diệt môn vì âm mưu của kẻ khác.

Mắt Cơ Diệp Trần đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống. Dù đây chỉ là một giấc mộng hay là thật sự đã được sống lại, hắn đều vô cùng trân trọng. Không nhịn được nữa, hắn quỳ tiến lên hai bước, ôm lấy chân dượng, mặt dụi dụi vào đùi ông như một đứa bé.

“Dượng nói đúng lắm. Giờ mẫu thân đã được phong phi, hoàng tỷ cũng có danh phận đàng hoàng, không còn ai có thể sỉ nhục chúng ta nữa. Con sẽ rời xa chuyện đảng phái, hà tất lại sa chân vào đó làm gì!”

Lục Hành Viễn cúi mắt nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng có chút vui mừng. Nhưng khi thấy hắn nước mắt nước mũi đầy mặt, còn dụi cả lên đùi mình, mày ông liền nhíu lại. Ông đưa tay tát nhẹ lên đầu hắn một cái: “Đứng lên. Làm gì mà mất mặt vậy?”

Vừa mới nhấc đầu lên, hắn đã thấy từ đằng xa có bóng người mặc đồ màu xanh lục đang đi tới. Thiếu niên trước mặt càng khóc càng dữ, Lục Hành Viễn thấy vậy hơi bối rối, đưa chân đá nhẹ vào đầu gối hắn: “Còn không mau đứng dậy? Đừng khóc nữa. Ai da, tổ tông ơi, đừng khóc mà... A!”

Không ngờ eo ông bỗng bị siết lại bởi một bàn tay trắng mịn, bóp đúng phần thịt mềm bên hông, còn nắn qua nắn lại. Vì giữ thể diện, ông không dám kêu lên, chỉ có thể cắn răng chịu trận.

“Phu nhân, sao nàng lại tới đây?”

Cơ Diệp Trần ngẩng đầu, nhìn thấy hoàng cô mẫu mà hắn luôn thương kính, trong lòng lại nghẹn ngào, nước mắt càng rơi như mưa.

“Hoàng cô mẫu...”

Cơ Tĩnh Nhã mặc váy màu lục nhạt, sa y cùng tông màu càng tôn lên vóc dáng mềm mại yêu kiều. Dù đã là mẹ của hai đứa con nhưng dáng vẻ bà vẫn mặn mà, yêu kiều động lòng người, mặt mày như vẽ, từng cử chỉ đều toát ra nét chín chắn quyến rũ.

Nhìn thấy Cơ Diệp Trần khóc đến đỏ cả mắt, trong lòng bà đầy thương xót. Nhưng tay thì không nhẹ chút nào, càng siết mạnh eo Lục Hành Viễn.

“Ta không thể tới à? Chàng lại đánh trẻ con sao?”

Lục Hành Viễn trừng mắt nhìn Cơ Diệp Trần một cái. Tên nhóc thối này chắc chắn là cố ý! Bằng không sao tự nhiên lại khóc om sòm thế? Quay mặt sang vợ, ông cười gượng làm lành: “Phu nhân, nàng đừng oan cho ta. Cho nó quỳ một chút là vì muốn dạy dỗ nó, lại còn dựa vào tình cảm mấy chục năm mà ép nó. Chứ đánh nó? Cái đầu này của ta còn muốn giữ lâu, còn muốn sống cùng nàng nữa mà!”

Cơ Tĩnh Nhã ngẩn người, không ngờ ông lại nói lời như vậy, còn làm mặt hài, khiến bà đỏ bừng cả mặt, tay càng siết mạnh hơn, ngoài miệng thì mắng: “Đồ già không đứng đắn!”

Cảm xúc bi thương của Cơ Diệp Trần bị hai người họ cắt ngang. Hoàng cô mẫu là người mà phụ hoàng gả cho Lục Hành Viễn để củng cố thế lực phủ Tướng quân. Không ngờ hai người lại thực lòng yêu nhau, thành một đôi vợ chồng mẫu mực, lưu danh thành giai thoại.

Giờ đây mọi thứ trở về như trước, thật tốt biết bao.

Bất kể là vì lý do gì mà được quay về quá khứ, hắn đều vô cùng cảm tạ ông trời. Nhất định sẽ trân trọng từng khoảnh khắc. Khóe miệng cong lên, nở nụ cười rạng rỡ.

Chỉ là lúc nãy khóc quá dữ, nước mắt nước mũi đầy mặt, mũi còn tèm nhem, vừa cười xong thì luồng khí khiến nước mũi rung lên, treo thành một cục to đùng trước chóp mũi.

Lục Hành Viễn và Cơ Tĩnh Nhã đồng thời sững sờ. Trong mắt cả hai đều lộ rõ vẻ ghét bỏ, đồng loạt lùi về sau một bước.

Mà khi lùi ra, phía sau Cơ Tĩnh Nhã lại xuất hiện người ấy, người mà Cơ Diệp Trần thầm thương nhiều năm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play