Cảnh Nam Châu, một thân bạch y như tuyết, tóc đen như mực, khí chất thanh lãnh, ánh mắt lãnh đạm, dường như đối với mọi thứ y đều thờ ơ, đến cả chuyện có người sổ mũi cũng chỉ liếc nhẹ một cái. Trên đầu y có một món trang sức nhỏ lấp lánh, rủ xuống từ mái tóc, vô tình khiến gương mặt thêm vài phần dịu dàng.

Cơ Diệp Trần nhìn thấy y, cả người như hóa đá tại chỗ, trong lòng trào dâng tuyệt vọng, trong khoảnh khắc hối hận vì đã trọng sinh. Người hắn thầm mến suốt bao năm kia!! Vậy mà lại để đối phương chứng kiến dáng vẻ thảm hại không chịu nổi này của mình!!!

Tâm trạng lập tức trở nên phức tạp, hắn lặng lẽ quỳ lùi về sau mấy bước, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân, nhưng lại không thể không vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên kia, toàn tâm toàn ý đều bị người kia hấp dẫn.

Tiếng nói dịu dàng kia chảy xuôi bên tai, mãi cho đến khi nghe thấy họ bước vào phòng, hắn mới dám ngẩng đầu nhìn, nhưng hắn lại quên mất cái mũi sổ ấy vẫn còn lủng lẳng nơi đầu mũi hắn.

Khi hắn ngẩng đầu, theo đà gió, cộng thêm hơi thở mạnh hơn, "tách" một tiếng vang lên, nước mũi nổ tung.

Trùng hợp làm sao, Cảnh Nam Châu đúng lúc quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, đúng lúc trông thấy cảnh nước mũi tung toé.

Trong đầu Cơ Diệp Trần chỉ còn vang lên bốn chữ.

Sống không còn gì luyến tiếc.

Cảnh Nam Châu xoay người bước vào trong, vén áo ngồi xuống ghế, trong đầu vẫn còn hiện rõ gương mặt lúc nãy, mày mắt dịu dàng, ngũ quan tuấn tú, hoàn toàn không giống một vị tướng quân nghiêm nghị, đôi con ngươi xanh nhạt như băng lại trong suốt sáng ngời, khiến người ta dễ dàng lạc vào.

Còn có biểu cảm đang từ từ sụp đổ kia, cùng cái viên tròn tròn vừa nổ tung kia nữa…

Thật sự quá thú vị rồi. Khóe miệng y khẽ cong lên, tâm trạng cũng tốt hơn không ít. Đặc biệt là nghe thấy tiếng rên ngoài sân vang lên sau đó, tâm trạng lại càng tốt thêm vài phần.

“A!!!!!”

Cơ Diệp Trần ôm đầu vò tóc rối tung. Chuyện gì thế này! Tại sao Cảnh Nam Châu lại xuất hiện ở đây? Rõ ràng ở kiếp trước, lần đầu chính thức gặp nhau phải là hai tháng sau, trong yến hội Trung Thu cơ mà!!

Tuy kiếp trước hai người giao chiến nhiều lần, nhưng lúc này y còn chưa từng gặp mặt hắn kia mà!!

Chẳng lẽ Cảnh Nam Châu cũng trọng sinh? Hay là đời trước vì chuyện bất hòa với dượng mà y không từng chạm mặt hắn? Cơ Diệp Trần trầm ngâm suy nghĩ, đủ loại cảm xúc rối rắm đan xen, bực bội đến mức vò tóc như muốn bứt cả da đầu.

“Phốc ha ha ha ha ha........”

Tiếng cười lớn không chút kiêng dè vang lên. Cơ Diệp Trần quay đầu nhìn sang, thấy Lục Tử Ngôn một tay cầm nửa quả đào đang gặm dở, một tay ôm bụng cười nghiêng ngả, thiếu chút nữa lăn lộn trên đất vì buồn cười.

Bên cạnh hắn còn có một vị công tử áo xanh, thân hình cao gầy tuấn tú như ngọc. Nhìn thấy người này, hốc mắt Cơ Diệp Trần chợt đỏ lên, nhưng lại không dám khóc, chỉ nghĩ đến bộ dạng mất mặt vừa rồi bị người ta nhìn thấy, gương mặt  liền đỏ bừng vì xấu hổ.

Lục Tử Ngôn cười đủ rồi mới bắt đầu lên tiếng châm chọc: “Chúng ta đường đường là trung võ tướng quân, dũng mãnh quyết đoán trên chiến trường, vậy mà lại có cái mũi hắt hơi như thế. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, ai mà tin nổi chứ, ha ha ha...”

Cơ Diệp Trần lạnh lùng liếc hắn, uy áp theo ánh mắt tràn ra, đè ép thẳng tới. Giọng điệu lại vô cùng bình thản: “Đệ muốn chết kiểu gì?”

Tiếng cười lập tức im bặt. Lục Tử Ngôn biết hắn thật sự nổi giận rồi, không dám làm loạn thêm, lập tức dựng thẳng lưng, ngậm quả đào vào miệng, hai tay để nghiêm chỉnh hai bên thân, ngoan ngoãn như học sinh tiểu học bị phạt.

Lục Tử Ngôn thật sự rất sợ hắn. Biểu ca này bình thường có nháo thế nào cũng không tức giận, nhưng một khi nổi giận thật thì chính là lôi đình giáng xuống, đủ để lột mất một tầng da của người khác. Huống hồ người ta là tứ phẩm tướng quân, còn mình chỉ là trung lang tướng, khác biệt đè ép từ trên đầu xuống.

Biết điều mới là tuấn kiệt, hắn ngoan ngoãn nhận thua.

Lục Thư Ly đưa tay gõ lên đầu Lục Tử Ngôn một cái, sau đó bước tới, cúi người đưa một chiếc khăn tay, giọng nói dịu dàng như suối mát: “A Diệp, định cứ quỳ mãi thế à? Quỳ tiếp là chân hỏng luôn đấy.”

Cơ Diệp Trần hơi ngơ ngác, nắm lấy bàn tay Lục Thư Ly đưa ra rồi đứng dậy. Cúi đầu nhìn đôi chân mình, không lâu trước đây khi hắn còn ở trong thiên lao, xương đùi bị gãy, da thịt thối rữa, bị chuột bọ cắn xé.

Nhưng giờ mở mắt ra, lại quay về tám năm trước.

Lúc này hắn chỉ mới 18 tuổi, tất cả còn chưa bắt đầu. Mẫu phi còn sống, hoàng tỷ chưa gả đi, phủ tướng quân vẫn còn nguyên vẹn.

Mà người khiến hắn khuynh tâm kia, cũng một lần nữa xuất hiện trước mắt. Ánh mắt hắn khẽ chuyển, dừng lại căn phòng trong viện, thân ảnh bạch y kia, thanh lãnh ôn hòa, tựa như không nhiễm chút bụi trần.

Đột nhiên hắn nhớ đến cái cảnh nước mũi tung toé khi nãy, trong lòng Cơ Diệp Trần chợt nghẹn lại, không kìm được quay sang nhìn Lục Tử Ngôn đang đứng thẳng đơ một bên, rồi không nói một lời, bước chân đạp mạnh xuống đất, phóng vụt tới.

“Không phải đâu, biểu ca! Ta sai rồi!”

Lục Tử Ngôn còn chưa kịp mở miệng, quả đào trong tay đã rơi bịch xuống đất, lăn vài vòng, lấm lem bùn đất, dừng lại ở giữa sân.

“Quả đào của ta, cái đó là hoàng thượng ban thưởng mà...”

Vừa ra sức ngăn cản, vừa thảm thiết kêu la.

Trong phòng, Lục Hành Viễn nghe thấy động tĩnh bên ngoài, khóe mắt hiện lên nụ cười, quay đầu nhìn về phía Cảnh Nam Châu. Thấy y chỉ cúi đầu nhấp trà, trong mắt ông thoáng qua vẻ tiếc nuối.

Người này vốn là kỳ tài ngút trời, văn có thể trị quốc, võ có thể an bang, đáng tiếc…

Ánh mắt ông khựng lại ở bàn tay đang cầm ly của y, khẽ thở dài một tiếng, không suy nghĩ thêm nữa, ông nở nụ cười hỏi: “Nam Châu, sao hôm nay con lại đến đây?”

Cảnh Nam Châu cầm ly trà trong tay, ngón tay khẽ nhấn vào thành ly, nhẹ nhàng vuốt theo vòng tròn, rồi thổi một hơi gạt đi những mảnh vụn trà trôi nổi phía trên, tay làm vậy nhưng tâm trí y lại chẳng hề để ý đến chén trà kia.

Y vẫn luôn lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Vị Ngũ hoàng tử kia, võ công quả thật không tồi. Nếu có thể thu về làm người của mình…

Nghe đến câu hỏi, y khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vẫn bình thản như cũ: “Lục thúc yên tâm, gạt chút tai mắt rồi mới đến, ta vẫn có thể làm được.”

Ngừng lại một chút, y lại tiếp tục: “Vốn là đến vì Ngũ hoàng tử, giờ xem ra không cần nữa, so với ta tưởng tượng thì hắn thông minh hơn một chút.”

Lục Hành Viễn không ngờ Cơ Diệp Trần lại buông bỏ nhanh đến thế. Rõ ràng trước đó còn vô cùng kiên quyết, vậy mà bây giờ lại giống như bỗng nhiên thông suốt. Tuy ông có chút nghi hoặc, nhưng nỗi lo trong lòng rốt cuộc cũng được tháo xuống.

“Nam Châu có lòng là tốt rồi. Đứa nhỏ này trên chiến trường thì mưu lược xuất chúng, dũng mãnh thiện chiến, nhưng ở quan trường thì lại vụng về, sau này còn mong Nam Châu thay Lục thúc để mắt thêm một chút.”

Cảnh Nam Châu khẽ chạm môi lên vành ly, nghe đến đó hơi khựng lại, giọng nói vẫn nhàn nhạt: “Lục thúc quá lời. Nhiều năm qua, Lục thúc và dì Nhã luôn chiếu cố Nam Châu, mấy chuyện nhỏ này chẳng tốn chút công sức nào, Lục thúc đừng khách khí.”

Trong lòng Lục Hành Viễn không khỏi cảm khái, đều là những đứa trẻ tốt, chỉ là sao số mệnh lại khổ như vậy.

“Đứa nhỏ A Diệp này rất nặng tình. Trước kia Đại hoàng tử từng vô tình cứu mẫu tử ba người bọn họ, nên hắn vẫn luôn ghi nhớ đến tận bây giờ. Đại hoàng tử lại rất giỏi giở mấy chiêu ngọt nhạt, chỉ cần dỗ vài câu là A Diệp liền dao động.”

“Cứu người?”

Ánh mắt Cảnh Nam Châu hơi trầm xuống. Người như Đại hoàng tử, tham lợi vô cùng, những thứ không mang lại giá trị cho hắn thì thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt, nói gì đến chuyện đi cứu người?

Ánh mắt Lục Hành Viễn dừng lại nơi ba người đang giỡn ngoài viện, thở dài thật sâu. Ai có thể ngờ, thân là hoàng tử mà từng có lúc không được sủng ái, sống còn chẳng bằng dân thường.

Bên cạnh, Cơ Tĩnh Nhã bật cười mỉa một tiếng, gương mặt mang theo vẻ châm biếm: “Hắn mà cứu người? Những thứ than củi, áo bông năm đó đều là do Lục thúc cho người mang đến, hắn đâu có làm gì? Không ngờ A Diệp vẫn còn nhớ rõ cái ơn cứu mạng giả tạo đó.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play