Tuy ngoài mặt Cảnh Nam Châu điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút tò mò. Y đưa tay đặt chén trà xuống bàn, hai tay thu vào trong tay áo, làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Cơ Tĩnh Nhã nhìn dáng vẻ ấy, khẽ nhấp môi cười: “Hiếm thấy thật đấy, không ngờ Nam Châu lại cũng hứng thú với chuyện này.”

“Nói ra thì cũng chẳng có gì lớn, năm A Diệp bốn tuổi, mùa đông năm ấy tuyết rơi dày đặc. Lúc đó Thục phi mới chỉ là một vị tần, lại xuất thân là công chúa mất nước, chẳng được hoàng thượng sủng ái, nên cũng không được coi trọng. Áo bông bị bớt xén, than thì không đủ, ngay cả đồ ăn cũng thiếu thốn.”

Hồi tưởng về những ngày xưa, bà không khỏi đau lòng cho đứa trẻ ấy. Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, rõ ràng đã bốn tuổi mà lại gầy gò như mới hai tuổi, hốc mắt hoe đỏ. Dừng lại một chút, bà kể tiếp: “A Diệp thương mẹ, lại thấy hoàng tỷ bị nhiễm lạnh, liền chạy ra ngoài cầu người giúp đỡ. Đúng lúc gặp Đại hoàng tử. Hắn luôn ra vẻ người tốt, trước mặt thì làm bộ tử tế, sau lưng lại khinh thường ra mặt.”

“Lục thúc của con cũng đoán trước được Đại hoàng tử sẽ chẳng thật lòng cho gì, nhưng lại không tiện ra mặt trực tiếp đưa đồ, đành mượn danh nghĩa của Đại hoàng tử mà giúp đỡ.”

Ánh mắt Cảnh Nam Châu rũ xuống, đáy mắt lạnh băng. Y vẫn nhớ rõ cái ngày tuyết rơi năm đó. Mẫu thân y chính là mất trong trận tuyết ấy. Khi đó y còn nhỏ, đã ngồi suốt một đêm trong phòng cùng mẫu thân. Than cháy suốt đêm, nhưng vẫn chẳng thể sưởi ấm nổi thân thể đang lạnh dần của bà.

Ngay cả cái rét thấu xương y cũng đã từng chịu qua. Trong trận tuyết lớn như lông ngỗng bay đầy trời, gió Bắc rít gào hỗn loạn, cái lạnh kia không chỉ thấm vào da thịt, mà còn xuyên vào đáy lòng.

Trong cơn hoảng hốt, hình ảnh một đứa trẻ quỳ giữa trời tuyết trắng xóa, cùng một đứa trẻ ngồi trên nền đất lạnh băng, trong đêm tuyết ấy, tưởng chừng chẳng liên quan gì, vậy mà lại vô tình giao nhau tại một điểm.

Hiển nhiên Cơ Tĩnh Nhã cũng nghĩ đến điều đó, trong lòng âm thầm trách mình đã quá sơ ý. Bà làm bộ như vô tình chuyển sang chuyện khác: “Con xem ta này, già rồi nên hay đa cảm. Thôi, chúng ta không nhắc chuyện này nữa. Nam Châu đã đến, vậy thì đừng đi vội, ở lại ăn cơm trưa đi.”

Vừa nói, bà vừa đưa tay nhéo một cái thật mạnh vào eo Lục Hành Viễn.

Lục Hành Viễn chẳng hiểu gì, nhưng theo bản năng vẫn gật đầu hùa theo: “Đúng đúng, nên ở lại.”

Trong lòng ông, vợ ông nói gì cũng đúng, làm gì cũng có lý. Nếu có gì sai, vậy nhất định là người khác sai.

Cảnh Nam Châu hoàn hồn, thản nhiên nói: “Dì Nhã, không cần phiền toái. Ta không nên lưu lại lâu, xin cáo từ.”

Lục Hành Viễn cũng hiểu, giờ đây thân phận đôi bên đều đặc biệt, bên ngoài lại nhiều người dòm ngó, không tiện tiếp xúc quá nhiều, tránh bị người đời dị nghị.

Ở giới quan trường, những kẻ đã ngâm mình quá lâu trong vũng bùn lợi ích và quyền lực, sớm chẳng còn giữ được sự trong sáng, nhìn người cũng chẳng bao giờ bằng ánh mắt đơn giản.

Khi Cảnh Nam Châu vừa ra khỏi cửa, Cơ Diệp Trần đang giữ chặt tay Lục Tử Ngôn, tay trái giữ lấy cánh tay hắn, tay phải nhéo khuỷu tay, chân còn đá nhẹ đầu gối.

Khóe mắt liếc thấy người đã ra, hắn lập tức buông tay, lui lại một bước, theo phản xạ vuốt vuốt mặt, rồi vỗ nhẹ lên lớp áo nhăn, nhếch môi cười tự cho là hoàn hảo.

Lục Tử Ngôn chỉ cảm thấy tay chân tê rần, đứng không vững. Ngay khoảnh khắc Cơ Diệp Trần buông tay, hắn liền “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất. Một tay còn đang tê dại, chỉ biết trơ mắt nhìn gương mặt anh tuấn của mình hôn thẳng xuống nền đất bụi mù, ăn một ngụm đầy bùn cát.

Trùng hợp thay, ngay bên cạnh hắn là nửa quả đào mà hắn vừa ăn dở lúc nãy, giờ cũng lấm lem đất bùn y như hắn.

Lục Thư Ly bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ: sao lại dính phải hai đứa đệ đệ làm người ta tức điên lên thế này chứ?

Lục Thư Ly khom người hành lễ với Cảnh Nam Châu: “Tiểu đệ ham chơi, mong Vương gia thứ lỗi.”

Cảnh Nam Châu chỉ nhàn nhạt liếc qua, khẽ gật đầu với Lục Thư Ly, rồi dứt khoát rời khỏi sân viện.

Cơ Diệp Trần dõi theo bóng lưng y, ánh mắt nóng rực. Hắn đưa tay đặt lên ngực trái, trái tim đập dồn dập không thôi, khóe môi nhếch cao.

Nhất định hắn phải có được người ấy.

Cảnh Nam Châu là Nhiếp Chính Vương đương triều, được hoàng thượng vô cùng sủng ái, thậm chí còn vượt trên tất cả các hoàng tử, kể cả Nhị hoàng tử vốn rất được yêu thích.

Phụ thân y, Cảnh Ý Chí là người từng theo hoàng thượng chinh chiến sa trường, vào sinh ra tử, là người đã giúp hoàng thượng lên ngôi, cũng là người sau này vì nước mà đánh lui giặc ngoại xâm, có công lao hiển hách.

Hoàng thượng vô cùng tin tưởng Cảnh Ý Chí, không những không có nghi kỵ công cao chấn chủ, ngược lại còn phong ông làm nhất phẩm binh mã đại nguyên soái, là vị vương gia duy nhất khác họ. 

Chỉ tiếc, phúc phận ông không dài. Vài năm sau, trong một trận chiến, Cảnh Ý Chí trọng thương, chết trên đường hồi kinh. Lúc ấy, Cảnh Nam Châu mới chỉ ba tuổi.

Từ đó về sau, mẫu thân y vì đau lòng mà sinh bệnh, nằm liệt giường suốt nhiều năm, cuối cùng cũng rời y mà đi khi y chín tuổi.

Cả một vương phủ to lớn, cuối cùng chỉ còn lại mình y cô độc.

Hoàng thượng vì nể tình, chẳng những không thu hồi binh quyền, ngược lại còn phong y làm Thiếu soái. Từ đó, gánh vác nặng nề rơi lên vai một đứa trẻ.

Văn thao võ lược xuất chúng, chỉ một năm sau khi mẫu thân qua đời, y không màng can ngăn của mọi người, mười tuổi liền ra biên ải, một lần đi là tám năm trời.

Mỗi năm y chỉ vào kinh vài tháng khi hồi báo công vụ và dịp Tết.

Năm mười hai tuổi, khi nước láng giềng Ba Khâu xâm phạm, y đánh một trận vang danh thiên hạ.

Đến mười lăm tuổi, y còn lập kế bắt sống đại tướng địch quốc, khiến hoàng thượng vô cùng hài lòng, từ đó danh xưng Thiếu soái vang vọng khắp nơi.

Năm mười tám tuổi, trong một lần ám sát, y bị thương ở tay, nội lực bị hủy, từ đó không thể cầm nổi trường thương, nhấc không nổi đại đao.

Tìm danh y khắp nơi vẫn vô ích. Hoàng thượng thương tiếc, phong y làm Nhiếp Chính Vương, giao toàn bộ chính sự cho y, nhưng từ đó y như người mất hồn, thường đóng cửa không ra, một đời anh hùng rơi xuống đài vàng.

Cơ Diệp Trần cúi thấp mí mắt. Trọng sinh trở lại, hắn không còn là kẻ ngây thơ đơn thuần như kiếp trước, chỉ biết đánh giặc và trung nghĩa. Một số chuyện hiện giờ nhìn lại, thật sự quá mức trùng hợp.

Chuyện Cảnh nguyên soái để sau hãy nói. Nhưng tay của Cảnh Nam Châu bị thương, nội lực lại nói mất là mất, sao có thể đơn giản như vậy? Nghĩ đến đây, hắn chắc chắn Cảnh Nam Châu đã biết rõ, chỉ là đang che giấu thôi, có lẽ là qua mắt người khác.

Cảnh Nam Châu bước ra khỏi viện, một thân lãnh đạm.

Trời tháng Sáu, ánh nắng đã mang theo hơi nóng gay gắt. Gió thổi tới cũng nóng bức, cuốn theo tóc dài của y tung bay, nhưng vẫn chẳng thể làm tan được hàn ý phủ kín quanh thân.

Ngoài viện, Thương Củng đang ôm kiếm dựa tường. Thấy người ra, lập tức đứng thẳng, nhìn kỹ một lượt, luôn cảm thấy hôm nay Vương gia có chút khác lạ, trong đôi mắt sâu thẳm kia, dường như có chút gì đó dịu dàng. Nhưng nhìn kỹ lại, vẫn lạnh lùng như thường.

Theo sau Vương gia trèo tường rời khỏi phủ tướng quân, vòng qua con đường nhỏ hẹp, tiến vào một sân viện khác. Từ đó đi ra, chính là cửa sau của một tiệm may.

Tiện tay mua vài bộ y phục, rồi lên xe ngựa vương phủ, vòng vèo một lúc thì dừng lại trước Tĩnh Bách phủ. 

Cảnh Nam Châu không xuống xe, chỉ dặn dò mấy câu kỹ càng, Thương Củng cúi đầu lĩnh mệnh, rồi sai người đem đồ đạc đưa vào trong phủ, nào là y phục, lương thực, ngân lượng đều đủ.

Chẳng tới nửa canh giờ sau.

Trong Hoa Thanh cung, một cung nữ thấp giọng bẩm báo: “Nhiếp Chính Vương không có đi đâu khác, chỉ ghé Tĩnh Bách phủ, tặng ít y phục, đồ ăn và bạc.”

Sau rèm là một nữ tử đoan trang, mặt trứng ngỗng, mày liễu mắt đẹp, môi hồng răng trắng, đầu đội phượng quan, tay ngọc mơn trớn một chú mèo màu cam trong lòng.

“Tĩnh Bách phủ. Hắn cũng còn chút lòng tốt, dưỡng mấy người già yếu bệnh tật nhiều năm như vậy.”

Cung nữ cúi đầu hỏi: “Nương nương, có cần tiếp tục điều tra Tĩnh Bách phủ không?”

Nữ tử có vẻ đã chán, thản nhiên nói: “Thôi, lui ra đi.”

“Vâng.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play