Tôi bước chậm ra khỏi lớp không để ý tới cậu ta mấy, ánh nắng buổi trưa mỏng manh chiếu xiên qua tán cây, tạo những vệt sáng lấp lánh trên nền đất. Phía sau, bước chân của Văn Hoàng vang đều, không nhanh cũng chẳng chậm—như thể đang cố giữ một khoảng cách vừa đủ để không khiến tôi khó chịu.

“Cậu giận à?” – Văn Hoàng lên tiếng, giọng trầm thấp.

Tôi không quay lại, chỉ nói khẽ:

“Không. Chỉ là muốn yên tĩnh một chút.”

Một khoảng lặng bao trùm giữa hai chúng tôi. Tôi cứ đi, cậu ấy cứ theo. Đến khi ra đến vườn hoa phía sau thư viện—một nơi hiếm người lui tới vào giờ nghỉ—tôi mới dừng lại.

“Tại sao lại là tớ?” – Tôi quay lại nhìn cậu.

Văn Hoàng có vẻ hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng đáp, chân thật:

“Bởi vì cậu không giống ai cả. Cậu không chạy theo tớ, không nịnh nọt, cũng không cố gắng gây sự chú ý. Cậu im lặng, nhưng lại rất rõ ràng.”

Tôi khẽ cười. “Vậy là vì tớ ‘không làm gì’ nên cậu mới thấy thú vị?”

Cậu ta gãi đầu, có vẻ hơi lúng túng.

“Không phải kiểu thú vị đó… Tớ thấy nhẹ nhàng khi ở cạnh cậu. Dù cậu có lạnh nhạt.”

“Vậy còn Dương Linh Nhi thì sao?” – Tôi hỏi thẳng.

Văn Hoàng nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết:

“Tớ và cô ấy... chưa từng là gì cả. Chỉ là bạn thân từ nhỏ. Tớ biết Linh Nhi có chút tình cảm với mình, nhưng tớ không thể đáp lại điều đó. Và... tớ cũng không muốn làm tổn thương cô ấy.”

Tôi im lặng. Có điều gì đó trong lòng chùng xuống. Không hẳn là vui, nhưng cũng chẳng buồn. Chỉ là, tôi bỗng nhận ra—đằng sau sự nổi tiếng và nụ cười bất cần của Văn Hoàng, cậu ta cũng có rất nhiều điều phải mang theo.

Tôi nói nhẹ nhàng:

“Cậu không cần phải giải thích với tớ.”

“Không.” – Văn Hoàng lắc đầu – “Tớ muốn cậu biết. Muốn cậu hiểu. Vì lần đầu tiên... tớ thực sự quan tâm đến cảm xúc của một người.”

Tôi quay mặt đi, không biết phải phản ứng thế nào với câu nói đó. Trái tim tôi khẽ rung lên, nhưng lý trí vẫn giữ lại một chút khoảng cách.

Bất ngờ, tiếng chuông tin nhắn vang lên từ điện thoại tôi. Là tin nhắn từ Như Quỳnh:

“Vy ơi! Sắp có buổi giao lưu với sinh viên khóa trên đó. Nghe nói có cả các câu lạc bộ tuyển thành viên. Đi không?”

Tôi nhìn Văn Hoàng.

Cậu ấy như đọc được ánh mắt tôi nên mỉm cười:

“Đi đi. Tớ cũng muốn tham gia. Biết đâu cùng câu lạc bộ thì sao?”

Tôi gật đầu, nhẹ nhàng:

“Vậy... gặp lại sau.”

Văn Hoàng nhìn tôi bước đi, không nói thêm lời nào. Nhưng tôi biết, ánh mắt ấy… đã không còn vô cảm như lần đầu tôi thấy nữa.

Có lẽ, tôi cũng đã bắt đầu... cảm thấy điều gì đó. Mơ hồ,nhẹ tên....trong một thoáng cậu ta lại hỏi tôi

“lúc này cậu với cô ta nói chuyện gì vậy”

Tôi không trả lời mà chỉ lặng lẽ bước đi,cậu ta không nói gì trong một lúc này không khí yên tĩnh đến lạ lùng. Rồi anh ta vẫn nói gì đó để phá vỡ sự yên tĩnh

"tối nay có chơi game chung nữa không" - anh ta có vẻ hơi ngại ngùng có lẽ vì vụ hôm qua

Tôi lắc đầu nhưng một lúc sau mới trả lời

"cậu không cần quan tâm đến vụ hôm qua,cô ta sẽ không tìm tới tôi nữa" -  “tối tôi sẽ chơi chung với cậu”

Cậu ta hơi giật mình trước câu nói đó nhưng nhang chóng giữ bình tĩnh lại và nói với giọng khá vui vẻ,cao lên

"cậu hứa rồi nhé" - “tối phải chơi với tớ nhé!”

Không cho tôi cơ hội nói gì anh ta đã chạy đi dáng vẻ vội vã làm gì đó. Tôi cũng không thắc mắc nhưng đã ra sân sau trường rồi... từ xa tôi đã thấy như quỳnh và một vài cô giái khác tôi cũng sôi nổi 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play