Chúng tôi nói chuyện một chút nhưng Chẳng mấy chốc đã đến giờ vào lớp
Tôi không biết từ bao giờ mình bắt đầu chú ý tới những thứ nhỏ nhặt hơn: như cái cách Văn Hoàng hay chống cằm ngồi nghe giảng, như tiếng cậu ấy cười khẽ khi đọc gì đó trong điện thoại, hay cả cái bóng lưng ấy, mỗi khi bước ra khỏi lớp cũng luôn chậm hơn một nhịp so với người khác.
Có lẽ tôi đang dần để ý. Dù chẳng ai nói ra, nhưng tôi cảm thấy mọi thứ đang dịch chuyển — nhẹ như làn gió sáng sớm, không đủ làm rối tóc, nhưng cũng chẳng thể ngó lơ.
Sau buổi học chiều, trời đổ mưa nhẹ. Những hạt mưa đầu mùa lất phất rơi như thở dài cùng thời gian. Tôi ngồi bên cửa sổ, tay chống cằm, mắt nhìn vào khoảng trắng ngoài trời. Mọi người rủ nhau đi về dần, hành lang lớp học thưa vắng đi nhiều.
“Cậu chưa về à?”
Tôi ngẩng đầu lên. Là Văn Hoàng.
Cậu ấy đứng ngay cửa lớp, tay cầm chiếc áo khoác vắt hờ qua vai, mái tóc hơi ẩm vì mưa. Trông cậu ấy... có gì đó rất yên lặng, không ồn ào như những lời đồn về mình.
“Chờ mưa tạnh,” – tôi đáp ngắn gọn.
Cậu ấy không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, rồi bước vào lớp. Không xin phép, không hỏi han, cứ thế ngồi xuống ghế trống bên cạnh tôi.
“Cậu thường ngồi lại một mình thế này sao?”
Tôi lắc đầu, khẽ đáp:
“Chỉ khi nào trời mưa.”
“Vậy thì... tớ gặp may rồi.”
Tôi quay sang, thấy cậu ấy mỉm cười. Không phải nụ cười trêu chọc như những lần trước, mà là một cái gì đó rất thật. Bình dị và dịu dàng.
Cả hai chúng tôi không nói gì thêm trong một lúc. Chỉ nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái, tiếng gió khe khẽ len qua khe cửa. Lớp học vắng người, nhưng chẳng có cảm giác trống trải. Có lẽ vì… tôi không một mình.
“Cậu hay viết nhật ký không?” – Văn Hoàng bất chợt hỏi.
Tôi bất ngờ, quay sang nhìn cậu:
“Sao lại hỏi vậy?”
“Vì cậu giống kiểu người viết nhật ký mỗi ngày. Nhớ những điều nhỏ, để dành lại… cho chính mình.”
Tôi bật cười nhẹ, nhưng trong lòng lại thấy lạ lắm. Không ai từng nói với tôi như vậy. Mọi người luôn nhìn tôi như một người khó gần, lạnh nhạt và ít nói. Nhưng cậu ấy lại thấy điều gì đó khác.
“Cũng không hẳn là nhật ký. Chỉ là… đôi khi viết ra vài điều mình không tiện nói hoặc chỉ là những thứ vu vơ”
Cậu ấy gật đầu:
“Ừm, tớ cũng vậy. Nhưng không viết ra, mà thường nghĩ trong đầu trước khi ngủ.”
Tôi không nhìn cậu nữa, chỉ nhìn xuống bàn tay mình đang đan vào nhau. Cơn mưa vẫn chưa tạnh, nhưng tôi chẳng còn thấy phiền nữa.
“Cậu nghĩ gì về tớ?” – Văn Hoàng hỏi.
Một câu hỏi thẳng, bất ngờ và... nguy hiểm.
Tôi không trả lời ngay. Có gì đó khiến tôi muốn cẩn trọng hơn. Rồi tôi hỏi lại:
“Cậu muốn tôi nghĩ gì?”
Cậu ấy cười khẽ:
“Tớ muốn biết suy nghĩ thật, không phải thứ để làm tớ hài lòng.”
Tôi im lặng một lúc, rồi đáp:
“Cậu không giống như những gì người ta nói. Không quá ồn ào, cũng không quá bất cần. Chỉ là… cậu không cho người khác thấy hết những gì bên trong.” - “nhưng cũng cảm thấy cậu hơi phiền phức”
Cậu đột nhiên cảm thấy khó chịu
“sao lại cảm thấy tớ phiền phức?”
Tôi chỉ nhẹ nhàng trả lời nhưng rất chậm
“đôi khi tôi cũng thấy cậu phiền vì cậu đôi lúc hay bám theo tôi,hay.... gì đó”
Cậu ta nhận ra sự không tiện trong mắt tôi nên cũng không nói gì nữa…
Tôi cười nhẹ:
“không có gì đâu”
Mưa đã ngớt. Những vệt nắng mỏng nhẹ nhàng xuyên qua mây xám, chiếu loang trên bàn học. Văn Hoàng đứng dậy, đưa tay ra:
“Về thôi. Kẻo lại thành thói quen… ngồi đợi nhau khi trời mưa.”
Tôi do dự một chút, rồi cũng đứng dậy, đi song song với cậu ta, dưới sân trường còn ẩm nước, những bước chân như hoà vào nhau.
Tôi không biết đây là thứ gì. Tình bạn, sự chú ý, hay là cảm xúc đang chớm nở. Nhưng tôi biết, không phải lúc ồn ào nhất mới là lúc người ta đến gần nhau.
Mà là trong những khoảnh khắc nhỏ, tĩnh lặng,dịu dàng… như lúc này.