Sáng hôm sau, tôi đến lớp sớm hơn mọi hôm một chút. Trời âm u, nắng nhẹ len qua từng tán cây lặng lẽ. Trong sân trường, vài nhóm sinh viên đã bắt đầu tụ lại, thì thầm những câu chuyện rời rạc…
Lớp học chưa đông. Tôi lặng lẽ ngồi vào chỗ, mở sổ tay ra. Nhưng tai tôi không thể không nghe thấy vài lời từ nhóm bạn ngồi sau
“Tối qua nghe nói Yến Vy chơi game với Văn Hoàng á?”
“Ừa… còn có cả Dương Linh Nhi trong phòng nữa đó.”
“Nghe bảo Linh Nhi không vui chút nào…”
Tôi khẽ nhíu mày. Tin đồn lan nhanh thật. Mới tối qua thôi mà giờ đã râm ran cả lớp.
Chỉ là một trận game, vậy mà lại trở thành đề tài bàn tán.
Tôi chưa kịp nghĩ gì nhiều thì Như Quỳnh ghé sát vai tôi, khẽ nói nhỏ:
“Vy này… cậu ổn chứ?”
“Chuyện gì cơ?” – Tôi hỏi lại.
“Tớ thấy tin đồn không ổn cho lắm ấy"
Tôi cười nhạt:
“Tớ không làm gì sai. Nếu người khác khó chịu vì chuyện đó, thì chắc là vấn đề ở họ.”
Như Ý ngồi kế bên, khẽ huých tay tôi:
“Vy ngầu nha. Nhưng mà cẩn thận. Linh Nhi kiểu gì cũng tìm cách gây chuyện tiếp đó.”
Tôi chẳng nói gì thêm. Thật ra... trong lòng vẫn còn vương lại cảm giác lạ lắm. Không hẳn là buồn, nhưng cũng chẳng vui. Cứ như thể... một mảnh yên bình vừa bị ai đó gõ nhè nhẹ, để lại vài vết nứt mỏng.
Tiết học bắt đầu. Thầy Trung bước vào với ánh mắt nghiêm khắc quen thuộc. Nhưng lần này, tôi không quá để tâm đến bài giảng. Vì... một ánh mắt từ dãy bên kia cứ khiến tôi phải chú ý.
Văn Hoàng.
Cậu ta vẫn thế. Vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại vô cùng rõ ràng – đang nhìn tôi.
Tôi quay đi, không muốn đối diện, nhưng rồi… lại nhận được tin nhắn dưới bàn.
“Tớ xin lỗi vì chuyện tối qua. Linh Nhi hơi khó chịu, không nghĩ sẽ phiền cậu.”
Tôi không trả lời.
Một lát sau, cậu ta gửi thêm:
“Nếu cậu không muốn nói chuyện nữa thì tớ hiểu.”
Tôi thở dài. Cậu ta... là kiểu người dễ khiến người ta mềm lòng, dù không cố tình.
Tôi trả lời ngắn gọn:
“Tớ ổn. Đừng để ý quá.”
Chỉ vậy thôi, nhưng tôi thấy Văn Hoàng khẽ mỉm cười. Nụ cười nhỏ, không ai để ý… chỉ mình tôi nhìn thấy.
Kết thúc tiết học mọi người đã ra ngoài chơi còn tôi vẫn ngồi đó thì bất chợt linh nhi xuất hiện trước mặt tôi,tôi không để ý vẫn dọn sách vở
Rồi đột nhiên cô ta nói với vẻ áy náy:
“xin lỗi vì chuyện tối hôm qua”
Tôi ngạc nhiên trước câu nói đó nhưng vẫn giữ vẻ lạnh nhạt thường có của mình:
“ờ! Theo tính cách của cậu thì không phải là xin lỗi nhỉ”
Linh nhi rõ ràng bất ngờ với câu trả lời trái với lẽ thường rồi cô ta trả lời
“um theo lẽ thường Hoàng phải nhắn tin trách tôi mới đúng nhưng hôm qua cậu ta không làm vậy mà chỉ im lặng không nói chuyện nhiều như trước”
Tôi ngước nhìn cô ta,trên mặt có chút thiện cảm hơn so với lúc trước
“ồ vẫy suy nghĩ của cậu là..”
Linh nhi cảm nhận rõ sự thay đổi nhanh chóng trong lời nói của tôi,cô ta ngồi xuống cạnh tôi và nói
“cậu ta thật sự thích cậu tôi cảm thấy như vậy”
Tôi ngạc nhiên với câu trả lời đó trong thoáng chốc lại trở lại với vẻ ngoài trước đây rồi hỏi
“tôi nghĩ cô phải ghen tị mới đúng”
“nói thật với cậu ba cậu ta từ bị tổn thương bởi người khác nên cũng sợ rằng cậu ta cũng bị như vậy nên muốn tôi đuổi những cô gái xấu đi”
Tôi ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh nói
“ồ! Một sự thật thú vị mà..cô thật sự tin tưởng tôi?”
Linh nhi im lặng một lúc rồi trả lời
“không hẳn nhưng tôi cảm nhận được cậu là người tốt vì cô rõ ràng không biết về Hoàng cũng không giống những người khác”
Tôi chỉ gật đầu nhẹ và muốn nghe thêm. Linh nhi nhận ra và nói tiếp
“không có gì nhưng Hoàng thích cậu vậy nên dù cậu không thích cậu ấy tôi vẫn muốn cậu đối sử tốt với cậu ấy”
“dù không thích nhưng hãy nói rõ ràng để cậu ấy không phải đau khổ vì nhớ ai đó...”
Tôi nghe xong biết linh nhi không xấu và cũng thích Hoàng,đơn giản cha cậu ta không muốn cậu ta phải giống như mình. Tôi nghĩ linh nhi cũng có lý do khi không tỏ tình với cậu ta nghĩ vậy nhưng tôi vẫn trả lời
“tôi cần thời gian để biết bản thân bản thân mình có thích cậu ta hay không”
Linh nhi gật đầu, gương mặt bớt căng thẳng hơn rồi nói
“xin đừng nói với cậu ta cảm ơn”
Nói rồi cô ta đi về lớp của mình không cho tôi hỏi thêm nhưng tôi cảm thấy không thích cậu ta cho lắm chỉ là tình cảm bạn bè như bình thường
Tôi bước ra ngoài lớp thì thấy Văn Hoàng đang đứng trước cửa,tôi khá ngạc nhiên rồi hỏi
“đứng đây từ khi nào thế?”
Cậu ta không trả lời ngay mà lát sau mới hỏi tôi
"linh nhi gây sự với cậu à? Sao cậu ta dễ bỏ qua thế?" rồi nói thêm "mới lúc nãy
Tôi mừng rỡ vì cậu ta không nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi nhưng vẫn nói
“không có gì chỉ cần biết nó là bí mật là được”
Tôi không giải thích thêm mà lướt qua cậu ta đi ra sân trường. Cậu ta với vẻ tò mò lẽo đẽo theo sau tôi