Đưa Thôi Thấm ra khỏi Dung Sơn Đường, sắc mặt mộ lão phu nhân hơi trầm xuống. Bà vẫy tay, ra hiệu cho một phụ tá trẻ bước lên, phân phó:
“Ngươi phái người theo dõi tam phòng, nhất cử nhất động của tam phu nhân đều phải chú ý. Nếu có ai châm chọc khiêu khích hoặc khiến nàng chịu ủy khuất, lập tức bẩm báo cho ta.”
“Tuân mệnh.” Người kia lĩnh mệnh lui xuống.
Chân cô cô bước lên từ bên cạnh lão phu nhân, dâng một chén trà mao tiêm vừa khen ngược vừa dỗ ngọt:
“Ngài làm vậy là sao? Về sau tam phu nhân sẽ chưởng quản nội viện, nếu ngài cứ luôn dõi theo như vậy, nàng ỷ lại vào ngài, như vậy liệu có ổn không?”
Lão phu nhân đón lấy chén trà, khẽ nhấp một ngụm giải khát, rồi đặt sang một bên, nhàn nhạt thở dài:
“Cái nha đầu này, tính tình trầm lặng ngoan ngoãn, từ nhỏ ăn khổ mà lớn, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, chưa từng nói với ta nửa lời. Nàng mới về cửa, của hồi môn không nhiều, khó tránh khỏi bị người ta coi thường. Trong nhà mấy nàng dâu kia đều không phải hạng dễ đối phó, Sanh Nhi lại lạnh nhạt với nàng, trong ngoài giáp công, ta nếu không để mắt tới, nàng làm sao chịu nổi? Ta tuy là người cứng rắn, nhưng nhìn nàng lại mềm lòng, nàng còn nhỏ, cơ hội rèn luyện về sau còn nhiều, hiện giờ cứ để ta lo cho chút.”
Chân cô cô nghe vậy không nói gì thêm.
~~~~~~
Bên này, Thôi Thấm ôm hộp gấm quay về Vinh Ân Đường, mặt mày hớn hở. Không phải vì tham tài, mà vì tấm lòng của lão phu nhân khiến nàng rất cảm động, sinh ra vài phần cảm kích chẳng biết lấy gì báo đáp.
Bà mẹ chồng hậu ái như thế, phu quân lại là thứ phụ đương triều trong nội các, gia thế, tướng mạo, tài học đều không thiếu. Dù tính tình có hơi lạnh nhạt, cũng là do hai người còn chưa thân thiết. Đợi sau này nàng sinh hài tử cho hắn, cả nhà sẽ thêm náo nhiệt, phu thê cũng sẽ càng thêm thân mật.
Cuộc sống như thế, không thể nào không khiến người hài lòng.
Vân Bích thấy nàng vui mừng như vậy cũng thay nàng mừng rỡ.
Nữ nhi người ta, nên được khổ tận cam lai như thế.
~~~~~
Mộ Nguyệt Sanh đến phủ lúc chạng vạng, ánh trăng nhàn nhạt rọi lên vai hắn, lại chẳng át nổi vẻ lãnh đạm trên mặt mày.
“Phu quân, chàng đã ăn cơm chưa? Thiếp đích thân xuống bếp nấu canh gà rừng với nấm, đậu hũ tơ vàng, còn có phù dung canh trứng.” Thôi Thấm mắt sáng long lanh, vui vẻ đón ra hỏi.
Mộ Nguyệt Sanh nhìn đồng hồ cát trong góc, kinh ngạc vì nàng còn chưa ăn. Kỳ thực hắn đã dùng bữa rồi, nhưng nhìn vẻ nhiệt tình của nàng, lại không nỡ cự tuyệt.
“Được, nàng dọn một ít lên đây.” Hắn vào phòng khách ngồi xuống.
Thôi Thấm hớn hở múc canh cho hắn, lại bày thêm đậu hũ tơ vàng và canh trứng lên bàn.
Mộ Nguyệt Sanh ăn vài miếng, khẽ gật đầu: “Tay nghề nàng không tồi.”
“Thật ư?” Thôi Thấm thẹn thùng cười, má lúm đồng tiền nhạt hiện ra, đặc biệt xinh xắn.
“Vậy về sau mỗi ngày thiếp đều nấu cho chàng ăn.”
Mộ Nguyệt Sanh bật cười khẽ, lắc đầu: “Không cần, ta đôi khi phải trực đêm trong cung, cũng không phải đêm nào cũng về.”
“Vậy hôm nào chàng về, thiếp sẽ nấu.”
Tiểu thê tử lòng dạ đầy ắp đều là hình bóng hắn.
Mộ Nguyệt Sanh không cản nổi sự nhiệt tình ấy, bất giác kéo tay nàng, dịu dàng nói: “Ngồi xuống ăn cùng ta đi.”
~~~~
Dùng bữa xong, Thôi Thấm đặt hộp gấm lão phu nhân đưa lên bàn, mở ra cho Mộ Nguyệt Sanh xem, vừa lo lắng vừa luống cuống:
“Phu quân, chàng xem cái này phải làm sao mới tốt? Mẫu thân nhất định bắt thiếp mang về, thiếp thật sự áy náy trong lòng.”
Lúc ôm hộp về nàng chưa mở ra, giờ nhìn kỹ, mới sợ hãi phát hiện bên trong là:
Một chồng ngân phiếu tổng cộng một vạn lượng, hai khế thư cửa hàng kèm sổ sách, một đôi vòng tay phỉ thúy tân lục, cùng một đôi vòng tay kim bát bảo.
Chỉ riêng hộp gấm này, đã hơn của hồi môn của nàng nhiều lần.
Mộ Nguyệt Sanh liếc nhìn, thần sắc nhàn nhạt, không lộ rõ cảm xúc, chỉ nói:
“Trưởng bối ban cho, không nên từ chối. Đã là mẫu thân đưa, nàng cứ nhận lấy là được.”
Thôi Thấm khổ sở, muốn khóc không ra nước mắt. Bà mẹ chồng tính tình nói một là một, đưa rồi không thể trả lại. Bảo nàng yên tâm mà dùng, nàng lại không nỡ. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành tạm thời cất đi, sau này nếu Mộ Nguyệt Sanh cần dùng thì đưa cho hắn, hoặc để dành cho hài tử.
Nàng thu hộp gấm vào kho riêng, hai phu thê đêm đó không nói thêm gì.
~~~~~
Hôm sau là ngày hồi môn.
Sáng sớm, lão phu nhân đã gọi cả hai phu thê đến, tìm cớ đuổi Thôi Thấm ra ngoài truyền thiện, chỉ giữ Mộ Nguyệt Sanh ở lại dặn dò.
“Đến Thôi gia, đừng bày vẻ kiêu căng. Ngươi là con rể nhà người ta, hiểu chưa?”
Mộ Nguyệt Sanh mặc một chiếc áo gấm màu xanh thẫm thêu trúc tiết, phong thái thanh nhã, khí chất cao quý trời sinh. Chỉ ngồi yên nơi đó thôi cũng khiến người khác kinh diễm.
Hắn khẽ cau mày, nhấp một ngụm trà, không đáp lại lời lão phu nhân.
Lão phu nhân biết hắn vốn không thích gần gũi nhà vợ, bất đắc dĩ thở dài:
“Ngươi cũng xem như là chỗ dựa cho Thấm Nhi, nàng từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực. Nếu hôm nay ngươi không đi cùng nàng hồi môn, nàng làm sao có thể an tâm ở lại nhà mẹ đẻ mấy ngày?”
Thấy Mộ Nguyệt Sanh vẫn thản nhiên, lão phu nhân liền nâng giọng:
“Mộ Nguyệt Sanh, ta nói cho ngươi biết, cha ngươi khi còn sống, đứng trước mặt ta cũng không dám nói nửa câu trái ý. Ngươi chớ có học theo tính khí ông ta! Nam nhân không biết thương thê tử của mình thì không phải là nam nhân tốt. Ở ngoài oai phong đến đâu, cũng vô dụng!”
Ánh mắt bà mang theo vài phần kiêu ngạo, thần sắc cứng rắn, lời nói nghiêm khắc, nhưng là vì nghĩ cho con dâu.
Mộ Nguyệt Sanh đau đầu, day day mi tâm:
“Nhi tử đã biết.”
Dùng xong điểm tâm, lão phu nhân phân phó quản sự ngoài viện là Hà bà tử đưa Mộ Nguyệt Sanh cùng Thôi Thấm ra cửa.
Lễ hồi môn gồm hai cỗ xe lớn, đều do một tay lão phu nhân sắp xếp.
Phó phụ, thị vệ theo sát một đường, phô trương rầm rộ mà trở về Thôi gia.
Thôi gia phân làm Bắc Thôi và Nam Thôi. Bắc Thôi là đại phòng chính mạch, còn Nam Thôi là chi thứ.
Phụ thân Thôi Thấm là người Nam Thôi, đứng hàng Tam lão gia, chỉ tiếc mất sớm, dưới gối chỉ có mỗi mình nàng, đành phải phó thác lại cho đại bá nàng, cũng chính là Nam Thôi đương nhiệm Đại lão gia, Thôi Đệ.
Bên Bắc Thôi, thế gia hiển hách, Đại lão gia là Thôi Chứa, hiện làm Lại Bộ Thị Lang, quyền cao chức trọng. Nhị lão gia Thôi Cao Ngất cũng là khanh sĩ Hồng Lư Tự. Một nhà hai công khanh, ở kinh thành danh tiếng lẫy lừng, là vọng tộc lâu đời.
Hai nhà cách nhau một con phố, ngày thường Nam Thôi sống dựa vào Bắc Thôi, được dìu dắt mà sống. Bên Bắc Thôi các phòng đều xem thường Nam Thôi.
Từ sau khi Mộ gia hạ sính Nam Thôi, hai bên mới bắt đầu lui tới thân thiết hơn.
Lão thái thái Bắc Thôi là đương nhiệm tộc trưởng phu nhân, vốn là người minh lý hiểu lẽ, tầm nhìn rộng rãi. Nghe nói hôm nay Mộ Nguyệt Sanh hồi môn, liền đích thân phân phó hai nhi tử, chính là Thôi Chứa và Thôi Cao Ngất cùng đi sang Nam Thôi tiếp đãi, thể hiện đủ thành ý.
Vì thế, khi Thôi Thấm và Mộ Nguyệt Sanh vừa xuống xe ngựa, đã thấy Thôi Chứa, Thôi Cao Ngất và đại bá nàng là Thôi Đệ, ba người cùng chờ sẵn ở cửa, đồng loạt cúi người hành lễ:
“Cung nghênh Quốc công gia.”
Tuy là tiệc hồi môn, nhưng tư thế đón tiếp lại chẳng khác nào nghênh đón hoàng thân quốc thích, suýt chút khiến Thôi Thấm giật mình. Trong lòng nàng mừng rỡ, trên mặt cũng ngời ngời ánh sáng, mím môi nhìn về phía Mộ Nguyệt Sanh.
Mộ Nguyệt Sanh vốn không nghĩ tới Thôi gia phô trương đến mức ấy, nhưng hắn xưa nay trầm ổn, hỉ nộ không lộ, chỉ xuống xe, đưa tay đỡ Thôi Thấm xuống, nắm tay nàng bước lên bậc thềm, rồi mới đối với ba vị trưởng bối của Thôi gia chắp tay thi lễ:
“Hôm nay là gia yến, xin vài vị thúc bá không cần khách khí.”
Lời vừa dứt, Thôi Đệ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, ông lo Mộ Nguyệt Sanh sẽ bày dáng vẻ cao cao tại thượng.
Thôi Chứa và Mộ Nguyệt Sanh cùng triều làm quan, vốn đã quen biết, bèn bước tới giữ lấy cánh tay hắn, cười ha hả:
“Thành rồi, người một nhà không nói hai lời, Duẫn Chi, vào nhà uống rượu đi.” (Duẫn Chi là tự danh của Mộ Nguyệt Sanh.)
Mộ Nguyệt Sanh năm nay mới 24 tuổi, đã thâm được triều đình kính trọng. Đương nhiệm Thủ phụ nội các là Tề lão gia tử, tuổi cao sức yếu, nói không chừng hai năm tới, triều cục sẽ về tay Mộ Nguyệt Sanh. Thôi Chứa đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội lấy lòng.
Thôi Thấm được hạ nhân dẫn vào hậu viện.
Nơi ấy sớm đã ngồi đầy nữ quyến hai họ, từ Bắc Thôi đến Nam Thôi, phu nhân tiểu thư không thiếu một ai. Cả một phòng vây quanh Thôi Thấm nói chuyện không ngớt, chủ yếu là hỏi nàng sống ở Mộ gia có ổn không.
“Không ổn à nha, ta nghe nói tân tỷ phu cực kỳ tuấn tú, giống như tiên nhân trên trời vậy đó! Ta muốn đi xem một chút!”
Cửu tiểu thư Thôi Hoàn quăng luôn tay áo của nha hoàn, tung tăng chạy về phía tiền viện.
Mẫu thân nàng là Tam phu nhân bỗng bật cười, vội cầm khăn dặn:
“Liên Nhi, Tụ Nhi, mau đuổi theo túm con nha đầu nghịch ngợm đó về, đừng để Quốc công gia thấy mà chê cười.”
“Chúng ta cũng phải đi xem thử!”
Mấy cô nương trẻ tuổi của Thôi gia liền kéo tay nhau ra ngoài cửa.
Vài vị phu nhân lưu Thôi Thấm ở lại trò chuyện, đa phần là lo nàng bị Mộ lão phu nhân lập quy củ, mấy chị em dâu bên đó khó ở, đại loại những lời dặn dò đầy lo lắng.
Tiền viện, vì Mộ Nguyệt Sanh đã nói rõ đây là “gia yến”, mấy vị lão gia và thiếu gia của Thôi gia đều biết chừng mực, tuyệt không nhắc tới triều chính. Thôi Chứa còn cho vãn bối viết thơ văn, sách luận, nhờ Mộ Nguyệt Sanh chỉ điểm. Mộ Nguyệt Sanh cũng không lạnh nhạt, kiên nhẫn bình luận từng câu, không khí yến tiệc hòa thuận vui vẻ.
Dùng xong bữa trưa, Mộ Nguyệt Sanh viện cớ triều vụ bận rộn, xin cáo từ về trước, còn dặn người hầu là Cát Tuấn:
“Ngươi ở đây chờ phu nhân dặn việc, bảo là ta lát nữa sẽ đón nàng.”
“Vâng ạ.”
Thôi Thấm nghe vậy, liền yên tâm ở lại thêm hai canh giờ. Đến lúc trời xế chiều, mặt trời dần nghiêng về Tây, đại bá mẫu nàng bắt đầu giục nàng hồi phủ:
“Đừng có lảng vảng ở đây nữa, xuất giá tòng phu, mọi chuyện phải lấy Quốc công gia làm đầu. Đừng có tùy hứng, an tâm hầu hạ bà mẫu và phu quân, sớm sinh con nối dõi mới là chính sự.”
*Bà mẫu: mẹ chồng
Tuy đại bá mẫu ngôn từ có chút gay gắt chanh chua, nhưng vẫn xem như có lòng với nàng. Khi nàng xuất giá, cũng đã tận tâm lo liệu, chẳng thể so với thân sinh nữ nhi mà yêu chiều, nhưng dưỡng nàng nhiều năm, Thôi Thấm vẫn rất cảm kích. Bất kể bà nói gì, nàng luôn ngoan ngoãn nghe theo.
“Nghe ngài, ta đây liền trở về. Đại bá mẫu chú ý thân thể, ta sẽ không đến quấy rầy ngài.”
Thôi phu nhân nghe vậy nhíu mày, đưa tay đẩy nàng ra ngoài:
“Ta cần ngươi tới thăm làm gì? Lo mà ở Mộ gia cho tốt đi. Đợi ngươi đứng vững gót, chúng ta cũng có thể được thơm lây một chút.”
Thôi Thấm vừa buồn cười vừa cảm động, đành dắt Vân Bích đi về phía nhị môn.