Mộ lão phu nhân là nữ nhi duy nhất của Đoan Vương phủ, thuở trẻ được phong làm Triều Hoa quận chúa. Khi còn nhỏ mất mẫu thân, bà được Thái Hoàng Thái Hậu nuôi dạy trong cung nhiều năm, nên quy củ cực kỳ nghiêm ngặt. Năm đó gả thấp cho Mộ gia, đám cưới long trọng đến mức chấn động cả kinh thành, đến nay đã mấy chục năm, người trong kinh thành vẫn còn nhắc tới, lời bàn tán chưa từng dứt.

Mộ lão phu nhân sinh liền ba người con trai, Mộ Nguyệt Sanh là con út. Lão thái gia đã qua đời nhiều năm, nay trong ngoài Mộ phủ đều lấy lão phu nhân làm tôn. Bà nổi danh đoan nghiêm khắc kỷ, đến mức đương kim hoàng hậu cũng phải kính cẩn gọi một tiếng “Cô cô”, trong kinh thành không ai là không kính trọng vị lão quận chúa này.

Lúc trước, điều khiến Đại bá mẫu lo lắng nhất, chính là vị mẹ chồng nổi tiếng khó hầu hạ này.

Dung Sơn Đường là nơi ở của lão phu nhân, nằm ở gian phía Đông lớn nhất, ẩn hiện sau hai cây hòe rậm rạp, còn xa hoa hơn cả Vinh Ân Đường.

Dưới hành lang, mấy bà tử và nha hoàn đứng thẳng tắp theo quy củ, ai nấy đều nín thở, đủ thấy nội viện nghiêm ngặt thế nào.

Thôi Thấm âm thầm hít sâu một hơi. Đã đến thì cứ thuận theo mà đối mặt thôi.

Khi đến bậc thềm, Mộ Nguyệt Sanh nghiêng đầu liếc nhìn nàng. Gương mặt trắng trẻo của nàng dưới nắng sớm càng thêm trong trẻo động lòng người, đôi mắt to lấp lánh ánh nước khẽ chớp, trong đáy mắt có chút bất an, thoạt nhìn như một tiểu cô nương chưa hiểu sự đời. Khi bắt gặp ánh mắt hắn, nàng ngước lên cười, gọi một tiếng “Phu quân”, dáng vẻ đầy tin cậy và nũng nịu. Hắn liền nắm lấy tay nàng, tay nàng mềm mại, giọng hắn trầm thấp:

“Đi theo ta.”

Thôi Thấm khẽ mỉm cười, có hơi thẹn thùng, nhưng trong lòng lại yên tâm hơn.

Tính tình Mộ Nguyệt Sanh tuy lạnh nhạt, không phải kiểu hay cưng chiều người khác, nhưng những lúc cần chống lưng cho nàng, hắn chưa từng lùi bước.

Lễ nhận thân lần này lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng, không khí hòa nhã, mọi chuyện êm đẹp. Mộ Nguyệt Sanh ngồi một lát rồi cáo lui.

Hai vị tẩu tử cũng không hề gây khó xử như nàng từng nghĩ, đặc biệt đến cuối buổi, lão phu nhân bất ngờ xua hết mọi người ra ngoài:

“Các ngươi lui cả đi, đừng đứng đây vướng mắt, để ta cùng Thấm Nhi trò chuyện.”

“Ấy chà, mẫu thân vừa được con dâu út liền không thèm để ý chúng ta nữa rồi.” Nhị phu nhân cười cười, thân thiết ôm lấy Đại phu nhân rời khỏi phòng.

Các nha đầu, bà tử cũng đều lặng lẽ lui xuống, cửa phòng khép lại, chỉ còn lại một bà lão mặc áo ngoài màu nâu thẫm đứng hầu trong phòng, hẳn là tâm phúc của lão phu nhân.

Lão phu nhân chỉ tay về phía chiếc ghế gấm trước mặt:

“Nha đầu, lại đây ngồi.”

Mộ lão phu nhân có khuôn mặt nghiêm nghị, vốn là người ít khi cười nói, nhưng với nàng lại phá lệ ôn hòa, khiến Thôi Thấm có chút bối rối, không đoán ra được ý bà.

“Mẫu thân.” Nàng ngoan ngoãn bước tới, kéo tay bà.

Lão phu nhân nắm lấy tay nàng kéo lại gần, hơi cúi người, ánh mắt sáng như đuốc, hạ giọng hỏi:

“Tam lang đêm qua đối với ngươi có tốt không?”

Thôi Thấm sửng sốt, phải mất một lúc mới phản ứng lại được ý bà đang hỏi chuyện gì. Gương mặt nàng lập tức đỏ như ánh chiều tà, vội cúi thấp đầu, lí nhí nói:

“Phu quân... chàng ấy... rất tốt với con.”

Lão phu nhân gật đầu hài lòng.

Trong lòng bà thầm thở phào. Cuối cùng cũng là thành thân đàng hoàng, viên phòng xong xuôi. Bà vốn luôn lo lắng tam lang tính tình lạnh nhạt, không chịu gần gũi thê tử. Hôm qua còn phải căn dặn nhiều lần, giờ nghe được lời này từ chính miệng Thôi Thấm, bà mới yên tâm như trút được tảng đá trong lòng.

Ánh mắt lão phu nhân nhìn về phía trước, hơi có phần hoảng hốt. Bà nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Thôi Thấm, giọng chậm rãi mà vững vàng:

“Ngươi về sau không cần mọi việc đều nghe theo hắn. Hắn là người thế nào, ta làm mẫu thân còn chẳng rõ sao? Nếu sau này nó có nửa phần bạc đãi ngươi, cứ đến tìm ta. Có nương làm chủ cho ngươi.”

Một tiếng "nương" kia lọt vào tai, khiến tim Thôi Thấm khẽ run. Nàng vốn không nơi nương tựa, sơ gả đến đây, đương nhiên mong được lòng mẹ chồng. Nàng nắm chặt tay lão phu nhân, vành mắt hoe đỏ, nghẹn ngào:

“Mẫu thân, con tuổi còn nhỏ, chưa trải việc đời, nhiều chuyện đều phải nhờ mẫu thân chỉ bảo. Về sau nếu mẫu thân có phân phó gì, con nhất định tận tâm tận lực hầu hạ.”

Lão phu nhân nghe vậy, bật cười thành tiếng. Ánh mắt bà nhìn nàng tràn đầy từ ái, như thấy một đứa trẻ ngoan ngoãn biết điều, trong đáy mắt thậm chí có ánh lệ:

“Nha đầu ngốc, ta nơi này nô bộc đầy nhà, cần gì ngươi hầu hạ? Thật muốn người hầu, cũng đến lượt hai tẩu tử ngươi ra mặt. Ngươi là con dâu út, vốn nên được thương yêu. Việc ngươi cần làm, là ngoan ngoãn theo tam lang nhà ngươi, sớm sinh cho ta một đứa cháu béo tròn mới là việc đứng đắn.”

Thôi Thấm đỏ mặt, không dám ngẩng đầu.

Lão phu nhân thấy nàng thẹn thùng, lại bị dáng vẻ kia chọc cười, liền cười ha hả một trận, không hề giữ uy nghiêm.

Thôi Thấm cũng chỉ có thể khẽ gật đầu cười theo.

Lão phu nhân vẫy tay gọi bà lão ma ma bên trong lại gần. Bà ma ma nọ đi vào, ôm ra một chiếc hộp gấm tử đàn rất lớn.

Lão phu nhân tự tay đặt hộp vào lòng Thôi Thấm, giọng nói từ hòa:

“Đây là tiền riêng nương cho ngươi. Của hồi môn của ngươi cứ để nguyên đó, đây là ta dán thêm cho. Ngươi đã là chủ mẫu một viện, chỗ cần dùng bạc không ít. Hạ nhân thỉnh thoảng phải ban thưởng, bản thân cũng cần may vài bộ xiêm y, thêm vài món trang sức. Nhớ kỹ, đừng để bản thân chịu uất ức.”

Thôi Thấm ôm chiếc hộp nặng trĩu, mắt liền đỏ hoe, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.

“Nương... con... con không cần đâu...” Nàng lắp bắp, nước mắt từng hàng từng hàng rơi không dứt.

Từ khi sinh ra đến nay, chưa từng có ai đối xử với nàng tốt đến như vậy.

Chưa từng nghe ai nói, mẹ chồng lại chủ động đưa tiền riêng cho con dâu. Nếu nói đây là tiền cho Mộ Nguyệt Sanh, nàng còn có thể miễn cưỡng hiểu được, nhưng đưa cho nàng, nàng thật không dám tin.

Nàng vừa khóc vừa đưa trả lại chiếc hộp gấm, nhưng lão phu nhân đưa tay đè lại, không cho trả.

Thôi Thấm nước mắt giàn giụa, rõ ràng là chịu nhiều tủi nhục, nay có người thật lòng đối tốt, liền không nhịn được mà rơi lệ, khiến lão phu nhân càng thêm đau lòng.

Sau khi Bùi Âm mất, ba năm qua, vô số nhà quyền quý, hoàng thân quốc thích đạp vỡ ngạch cửa Mộ gia, ai ai cũng muốn gả nữ nhi vào làm tam phu nhân.

Nhưng bà đều từ chối.

Đến khi Mộ gia sai người tới Thôi gia cầu hôn, cả kinh thành xôn xao. Không ít người đến dò la, ai nấy đều tò mò vì sao Mộ gia lại cưới một cô nương mồ côi, nhà cửa chẳng mấy danh tiếng, làm chính thê? Trong đó chẳng lẽ có ẩn tình gì?

Ẩn tình ư?

Dĩ nhiên là có.

Vì nha đầu này... là bà lão phu nhân tự mình lựa chọn làm con dâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play