Khóe mắt Thôi Thấm dần ươn ướt, nàng thầm nhủ hôm nay là đêm tân hôn, cố gắng nhẫn nhịn, không để mình bật khóc.
Nàng cũng sợ Mộ Nguyệt Sanh nhận ra điều gì khác thường, chỉ có thể liều mạng đè nén hô hấp, xoay đầu nhìn về phía trong giường, lặng lẽ ngơ ngác nhìn vào khoảng tối mịt mù.
Khi trước Mộ gia phái người tới cầu hôn, toàn bộ Thôi gia đều giật mình kinh ngạc. Ban đầu cứ tưởng Mộ Nguyệt Sanh nghe danh nàng xinh đẹp nên muốn nạp làm thiếp, mãi đến khi bà mối xác nhận đi xác nhận lại là cưới về làm chính thê, nàng mới dám tin một phần.
Nhưng nếu là Mộ gia chủ động cầu thú, vì sao lại đối xử với nàng như vậy?
Đêm tân hôn, cùng nằm một giường mà không hề động chạm là sao?
Khoan đã…
Thôi Thấm bỗng nhiên nhớ đến chuyện Mộ Nguyệt Sanh và Bùi Âm từng phân phòng ngủ riêng. Chẳng lẽ... hắn có vấn đề ở phương diện kia?
Chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi, Thôi Thấm đã thấy hô hấp nghẹn lại, trong lòng hoảng sợ không thôi.
Vậy thì phải làm sao?
Nếu hắn không thể hành phòng, vậy sau này lấy gì để nối dõi tông đường? Địa vị của hắn lại là đương triều các lão, sao tránh khỏi bị người đời chê cười?
Thôi Thấm lo đến mức mồ hôi đầy trán.
Cuối cùng cũng làm kinh động đến Mộ Nguyệt Sanh. Trong bóng tối, hắn bất chợt mở mắt, con ngươi đen nhánh sáng tỏ, không hề mang vẻ buồn ngủ.
Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Thôi Thấm, trong đầu thoáng hiện lại lời căn dặn của mẫu thân.
Hít sâu một hơi.
Hắn và Bùi Âm tuy thành thân, có danh phận phu thê, nhưng chưa từng là phu thê thực sự. Bùi Âm mắc bệnh tim bẩm sinh, đại phu từng tuyên rằng nàng sống không quá hai mươi tuổi, lại càng không thể mang thai. Khi cưới nàng, hắn đều biết rõ cả chỉ là muốn cho nàng một mái nhà, vì nàng ở Bùi gia luôn bị người khác chèn ép, ghét bỏ.
Năm đó, mẫu thân hắn nhượng bộ một bước, mới đồng ý để hắn cưới Bùi Âm.
Giờ đây, đến lượt hắn lùi một bước, đồng ý với mẫu thân rằng sẽ kết hôn đàng hoàng, sinh con dưỡng cái.
Cưới nàng, thì phải tận trách nhiệm làm phu quân.
“Ngủ không được à?”
Mộ Nguyệt Sanh bỗng lên tiếng, khiến Thôi Thấm giật bắn mình.
Nàng luống cuống ngồi dậy, cầm khăn lau mồ hôi trán, cố nặn ra một nụ cười:
“Đổi chỗ mới, nhất thời chưa quen.”
Tự tìm cho mình một cái cớ hợp lý, nàng lại dè dặt hỏi:
“Phu quân có cần gì không?”
Vừa rồi hắn ngủ yên không một tiếng động, sao lại bỗng dưng tỉnh giấc?
Mộ Nguyệt Sanh cũng ngồi dậy, khẽ lắc đầu:
“Không cần.”
Không khí đột nhiên trở nên trầm mặc. Hai người ngồi đối diện, bầu không khí có phần ngượng ngùng.
Thôi Thấm xoắn khăn trong tay, lén liếc hắn một cái, thấy ánh mắt hắn bình thản, không còn vẻ lạnh lùng như trước, trong lòng khẽ động, can đảm lên một chút:
“Phu quân, trước kia chúng ta đã từng gặp mặt, không biết chàng còn nhớ không?”
Mộ Nguyệt Sanh đang nghĩ cách mở lời thế nào, chợt nghe câu ấy thì hơi sửng sốt:
“Chúng ta từng gặp?”
Trong lòng Thôi Thấm vụt qua một tia thất vọng, quả nhiên hắn không nhớ.
Nàng tủi thân nhìn hắn, đôi mắt đen lay láy trào ra một tầng nước mắt:
“Nhiều năm trước, ở ngoài sơn môn chùa Bảo Sơn, núi bị sạt lở, xe ngựa của thiếp bị kẹt lại, chính chàng đã cứu thiếp. Phu quân còn nhớ không?”
Trong đầu Mộ Nguyệt Sanh lờ mờ hiện lên vài đoạn ký ức mơ hồ. Quả thật không nhớ rõ ràng, bấy giờ lòng hắn bận quốc sự gia sự, làm sao khắc ghi một nữ tử tùy tay cứu giúp? Chỉ là, trên mặt cũng lộ ra chút biến hóa:
“Thì ra là vậy.” Thần sắc dịu lại.
Thôi Thấm nhẹ nhàng thở ra.
Mộ Nguyệt Sanh vốn là người trầm mặc, nói một câu rồi lại im bặt.
Thôi Thấm vội vã tìm lời lấp khoảng trống, liếc hắn đầy dè dặt:
“Phu quân có món nào không thích ăn, hoặc có gì kiêng kỵ thì cứ nói, để thiếp sau này còn biết đường chăm sóc.”
Mộ Nguyệt Sanh lặng lẽ nhìn nàng. Gương mặt thiếu nữ đỏ ửng, ánh mắt long lanh ngấn nước, giống như con nai nhỏ vừa e thẹn vừa ngơ ngác. Tâm tư thiếu nữ đơn thuần như vậy, làm sao hắn là người có thể dấn thân chốn triều cục bao năm lại nhìn không thấu?
Trong lòng hắn khẽ thở dài, rồi đưa tay về phía nàng:
“Lại đây một chút.”
Giữa chân mày Thôi Thấm khẽ giật, rõ ràng bất ngờ, nhưng rồi trong lòng dâng lên niềm vui mừng, thậm chí có chút thụ sủng nhược kinh.
Vốn còn tưởng rằng hắn đêm nay thật sự không cần đến nàng.
Từng chút từng chút căng thẳng trong lòng Thôi Thấm dần được buông lỏng, sự ủy khuất dâng lên chậm rãi, đến muộn mà cuộn trào mãnh liệt, suýt chút nữa khiến nàng rơi nước mắt. Nàng thật cẩn thận xốc chăn lên, rón rén nhích về phía hắn, đưa tay khẽ đặt vào lòng bàn tay hắn, rũ mắt xuống, cả gương mặt đỏ hồng e lệ, không dám nhìn thẳng vào người đối diện.
Mộ Nguyệt Sanh nhắm mắt, nắm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của nàng, nhẹ kéo nàng vào lòng.
“Ta không có gì kiêng kỵ, tùy ý nàng,” hắn khẽ nói. Chưa từng là người quá để tâm đến chuyện ăn mặc lễ nghi.
Thân thể mềm mại kề sát lại, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, huống hồ đêm nay hắn còn uống chút rượu, làm sao có thể thật sự bất động như núi?
Hắn siết chặt cánh tay, đem nàng ôm gọn vào lòng.
Tâm trạng treo lơ lửng của Thôi Thấm cuối cùng cũng được đặt xuống. Nàng nhẹ nhàng duỗi tay, ôm lấy vòng eo hắn.
Độ ấm truyền qua lớp áo mỏng, rịn qua da thịt, khiến hàng mày Mộ Nguyệt Sanh hơi nhíu lại.
Thôi Thấm đánh bạo ôm chặt hơn, giọng nói mang theo âm điệu nghẹn ngào như nuốt vào trong ngực hắn mà thốt ra:
“Phu quân, thiếp sẽ cố gắng… làm một người thê tử tốt.”
Nàng đã như vậy hứa hẹn với hắn, có thể gả cho hắn, chính là phúc phận mà nàng cầu cũng chẳng được. Dù phía trước có bao nhiêu khó khăn, nàng cũng sẽ dốc hết sức mình vượt qua.
Nàng từ nhỏ đã sống cảnh người dưng kẻ ghét, chật vật bươn chải, chỉ cần người khác cho nàng một chút dịu dàng, nàng liền không tiếc hết lòng dạ để báo đáp.
Những tủi thân ban đầu, tại khoảnh khắc hắn đưa tay về phía nàng, sớm đã tan thành mây khói.
Đáy mắt hắn thoáng dâng một tầng ôn nhu như dải ngân hà, cũng đủ để xua tan mọi sương mù trong lòng nàng.
Nàng không kìm được mà dán chặt vào hắn hơn, cánh tay cũng vòng chặt hơn, móng tay lướt nhẹ qua hông hắn, lớp vải mỏng vang lên âm thanh sột soạt. Mộ Nguyệt Sanh nào chịu được trêu chọc như thế, nghiêng người đè nàng dưới thân.
Màn gấm phủ đầy gối lụa, tiếng gọi mềm mại duyên dáng vang lên, thân hình nàng mềm mại như nước, đẹp đến không gì sánh được.
Ngoài cửa sổ, đêm càng lúc càng sâu. Nhụy hoa yểu điệu run rẩy trong gió lạnh, đứng lặng dưới ánh trăng mờ. Cơn gió khẽ lướt qua, hạt sương theo đó trượt khỏi cánh hoa, lặng lẽ rơi xuống bụi đất, không một tiếng động.
Giữa trận mưa rền gió dữ đau đớn ban đầu, trong lòng nàng chậm rãi được lấp đầy.
Còn có cả nỗi rung động bị đè nén từ thời thiếu nữ, theo tiếng nức nở khe khẽ mà dâng trào, như một con thuyền nhỏ cuối cùng cũng cập bến bình yên.
~~~~~~
Hôm sau, nắng sớm dịu nhẹ chiếu qua song cửa sổ, ánh sáng vàng như kim len lỏi vào phòng, trong không khí có thể thấy rõ lớp bụi mỏng lơ lửng.
Thôi Thấm tỉnh dậy, ngồi yên một lúc. Trên giường đã không còn bóng dáng của Mộ Nguyệt Sanh, thậm chí chỗ hắn từng nằm cũng được dọn dẹp gọn gàng, nếp chăn đã được vuốt phẳng. Nếu không phải trên người vẫn còn lưu lại dấu vết đau đớn, nàng suýt nữa cho rằng đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra.
Vân Bích bưng một chậu nước ấm bước vào, hầu hạ nàng rửa mặt, chải đầu. Thôi Thấm nhìn gương mặt ửng hồng trong gương, thấp giọng hỏi:
“Quốc công gia đâu?”
“Đi tiền viện, vào thư phòng rồi ạ. Nói là có việc, bảo người cứ ăn sáng trước, lát nữa sẽ đến đưa người đi kính trà.”
Thôi Thấm bất đắc dĩ liếc nhìn Vân Bích một cái. Vân Bích phồng má, cắm lên tóc nàng một cây phượng thoa cẩn bảo thạch màu đỏ tươi, dịu giọng khuyên:
“Lưu ma ma nói, quốc công gia bận chính vụ cả ngày, trời chưa sáng đã dậy là chuyện thường.”
Thôi Thấm hé môi, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Nàng mặc chỉnh tề, vén rèm bước ra. Quản sự Vinh Ân Đường là Lưu ma ma dẫn theo vài nha đầu bước vào dọn bữa sáng.
Đồ ăn sáng gồm một đĩa sủi cảo đặt trong đĩa thủy tinh, một bát nhỏ cháo nấm, cùng mười mấy món ăn khác nhau. Mỗi loại không nhiều, nhưng phong phú và được chuẩn bị rất tinh tế.
Nàng chỉ có một mình, ăn sao hết nhiều vậy? Liền hỏi:
“Quốc công gia ăn sáng rồi sao?”
Lưu ma ma giữ sắc mặt nghiêm túc, đứng bên cúi mắt đáp:
“Quốc công gia vẫn luôn dùng bữa tại thư phòng.”
Giọng điệu lạnh nhạt như băng.
Thôi Thấm hơi kinh ngạc liếc bà một cái, sắc mặt cũng dần trầm xuống.
“Ma ma chẳng phải trước đây hầu hạ quốc công gia sao?”
Lưu ma ma vẫn giữ vẻ lạnh lùng, xếp tay áo lại, bình thản nói:
“Lão nô trước đây hầu hạ tiên phu nhân. Sau khi tiên phu nhân qua đời, lão nô chuyển sang quản sự các việc vặt trong tam phòng và hậu viện. Nay tân phu nhân vào cửa, quốc công gia phân phó lão nô đến hầu hạ phu nhân. Nếu có điều gì sơ sót, mong phu nhân chỉ dạy.”
Thôi Thấm hiểu rồi, Lưu ma ma là người của Bùi Âm.
Dù đã đoán trước tình cảnh sẽ không dễ chịu gì, trong lòng nàng vẫn không khỏi có chút hụt hẫng.
“Ma ma khách khí rồi, ta mới vào phủ, còn nhiều việc phải nhờ ma ma giúp đỡ.” Giọng nàng nhàn nhạt, không nặng không nhẹ.
Lưu ma ma khom người, đáp “Dạ vâng”, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, Mộ Nguyệt Sanh thay một bộ áo dài xanh thẫm bước vào phòng. Ánh mắt hắn chỉ lướt qua người Thôi Thấm, không dừng lại lâu, ngược lại quay sang nhìn Lưu ma ma, giọng ôn hòa:
“Ma ma sao lại tự mình đến hầu hạ? Thân thể người không khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới phải.”
So với sự lạnh nhạt đối với Thôi Thấm, Lưu ma ma đối với Mộ Nguyệt Sanh lại như biến thành người khác:
“Thiếu gia nói quá lời. Lão nô chịu ân điển của quốc công gia, tất nhiên phải tận tâm cống hiến. Trong ngoài viện này đều do lão nô quản lý. Tân phu nhân vừa mới vào phủ, sợ bọn nha đầu nhỏ chưa hiểu quy củ, lão nô phải trông chừng một chút.”
Mộ Nguyệt Sanh chậm rãi gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Thôi Thấm:
“Chuẩn bị xong rồi chứ? Theo ta đi bái kiến mẫu thân.”
Thôi Thấm thu lại cảm xúc trong lòng, mỉm cười bước lên, nhẹ giọng:
“Thiếp đã chuẩn bị xong.”
Mộ Nguyệt Sanh dẫn nàng rời khỏi Vinh Ân Đường, Vân Bích cùng hai nha đầu phía sau mang theo hộp gấm đi theo.
Mộ phủ rất lớn, sân viện vô cùng rộng rãi. Bên ngoài Vinh Ân Đường là một đình viện trống trải, có cầu nhỏ nước chảy, hoa nở rực rỡ, đẹp như tranh vẽ.
Nhưng Thôi Thấm lại chẳng có tâm trí nào để thưởng thức cảnh đẹp, trong lòng đầy bất an và lo lắng.