Đầu xuân, đêm lạnh.
Gió mang theo hơi ẩm và mùi hoa phảng phất lướt qua hành lang, len vào trong viện.

Ánh nến đỏ xuyên qua song cửa sổ hình bát, rọi xuống nền đất mơ hồ một tầng ánh sáng chập chờn.

Thôi Thấm  mặc hỉ phục màu đỏ thẫm, trên vạt và tay áo thêu đôi uyên ương bằng chỉ vàng, đứng trước cửa sổ ngẩn ngơ nhìn ra ngoài. Tiếng người ở tiền viện vẫn còn rôm rả, tiếng bưng mâm đổi chén, ồn ào náo nhiệt không dứt bên tai.

Hỉ nương đã lui ra sau khi đóng cửa lại, để nàng một mình chờ tân lang trong động phòng.

Ban đầu nàng còn muốn ngồi cho duyên dáng một chút, song bị bộ hỉ phục quá rộng nuốt trọn vóc dáng, khiến nàng nhìn càng thêm mảnh khảnh. Môi đỏ như son, dung nhan như ngọc, toát lên vẻ mềm mại quyến rũ.

Hai tay nàng nhẹ đặt trước bụng, đưa mắt nhìn căn phòng tân hôn xa hoa, tinh xảo trước mắt, vẫn thấy không chân thật.

Nàng cứ như vậy mà gả đi rồi sao?

Gả cho Mộ Nguyệt Sanh, hắn là vị đại thần phụ chính trẻ tuổi nhất đương triều.

Tuy xuất thân danh môn, nhưng Thôi Thấm chỉ là con vợ bé của Thôi gia, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ sống nương nhờ nhà bác. Có thể được gả vào Mộ phủ, chẳng khác nào trời rơi xuống bánh nhân.

Dẫu chỉ là kế thất, song nghe nói người  thê tử trước của hắn chưa từng sinh con, lại mất sớm, thậm chí tên còn chưa được nhập gia phả. Nói thế nào đi nữa, thì nay nàng gả vào, chính là danh chính ngôn thuận chính thất phu nhân.

Chỉ là… nghĩ đến phu quân của mình, lòng nàng không khỏi dâng lên một trận hồi hộp, như có thứ gì đó nghẹn ở ngực.

Mấy năm rồi chưa từng gặp lại, hắn liệu còn nhớ nổi nàng không?

Cạch cửa phòng khẽ mở, người bước vào là nha hoàn hồi môn của nàng, Vân Bích, mặc váy phấn hồng viền xanh, ôm một cái khay sơn son đỏ.

Nàng vén rèm bước vào, đặt lên bàn một bát nhỏ mì gà xé, một đĩa củ cải muối trong veo, cùng một chén tổ yến nho nhỏ.

“Cô nương, người cả ngày chưa ăn gì. Cô gia sợ là chưa về ngay đâu, người ăn chút cho đỡ đói đã.”

Vân Bích đưa mắt nhìn Thôi Thấm ngồi trên giường cưới, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ.

Dù ngày ngày hầu hạ bên người, nhưng giờ phút này nhìn cô nương trang điểm kỹ càng trong bộ hỉ phục, nàng vẫn cảm thấy choáng ngợp.

Cô nương từ nhỏ đã là một mỹ nhân, chỉ vì lão gia mất sớm nên luôn sống cẩn trọng, chẳng mấy khi bước chân ra ngoài. Vậy mà dung nhan này từng vài lần gây chuyện thị phi, có người cầu hôn, có kẻ dòm ngó định kéo nàng làm thiếp.

Trời xanh hữu nhãn, cuối cùng lại gả vào chính phòng Mộ phủ, đường đường là chính thê, thật cứ như nằm mơ.

Vân Bích đặt từng món ăn xuống bàn nhỏ, nhẹ giọng hầu hạ cô nương dùng bữa.

“Nô tỳ vừa từ dãy nhà sau tới, nghe các bà tử bàn tán, nói tiên phu nhân lúc trước sống ở Phỉ Thúy Các phía tây, nơi đó thanh tĩnh, thích hợp tĩnh dưỡng. Còn quốc công gia thì ở thư phòng phía trước. Chính viện Vinh Ân Đường này vẫn luôn bỏ trống.”

Thôi Thấm nghe vậy liền sững người. Phu thê mà sống tách biệt sao?

Chuyện này… là thế nào?

Nhưng chỉ nghĩ một lát, nàng liền bỏ qua tò mò trong lòng, thần sắc đoan trang dặn dò: “Chuyện trước kia thế nào không quan trọng, ngươi cũng chớ hỏi han làm gì. Chúng ta cứ giữ khuôn phép mà sống.”

Vân Bích ngoan ngoãn cúi đầu: “Nô tỳ hiểu.” Rồi lặng lẽ lui ra.

~~~~~

Ngồi thêm khoảng một khắc đồng hồ, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân. Lòng Thôi Thấm thoáng siết lại, có lẽ là Mộ Nguyệt Sanh đã trở về.

Nàng vội phủ lại khăn voan, ngồi ngay ngắn trên giường cưới, thấy làn váy dưới gối chưa đủ ngay ngắn, liền cúi người vuốt phẳng nếp gấp, chậm rãi thở ra.

Trước mắt đỏ rực một màu, ánh sáng hắt qua tấm lụa mỏng, cả căn phòng chìm trong một tầng mờ ảo.

Cạch cửa phòng lại mở rồi khép lại.

Tiếng bước chân vững vàng mà có lực, từng bước từng bước như giẫm thẳng lên tim nàng.

Châu rèm bị vén lên, vang lên tiếng ngọc va nhau thanh thúy. Qua lớp lụa mỏng, nàng thấy một dáng người thanh tú bước vào, hương rượu nhè nhẹ theo gió ùa đến.

Hắn đứng giữa phòng, đối diện với nàng, không nhúc nhích.

So với trong ký ức, hắn cao lớn hơn, dáng người tuấn tú như trúc, phong tư xuất chúng. Không thể thấy rõ gương mặt qua lớp sa, nhưng ánh nhìn kia lại mang theo áp lực khó diễn tả, không nóng bỏng mà lại khiến người khác căng thẳng, như có một luồng khí lạnh len vào.

Thôi Thấm tim đập lỡ một nhịp, ngón tay trắng nõn bất giác bấu lấy nhau.

Trong ký ức, lần đầu gặp hắn là ở chùa Bảo Sơn ngoài thành. Khi ấy nàng theo đoàn người lên núi cầu phúc cho tổ tiên, lúc xuống núi thì gặp sạt lở, xe ngựa bị kẹt giữa đường.

Một nam tử vận trường bào xanh thẫm, đeo ngọc bên hông, tuấn tú phi phàm từ xa đến giúp nàng giải nguy.

Khi ấy, hắn như lan như ngọc, mặt mày như vẽ, ung dung mà đến, như tiên nhân giáng thế. Cảnh tượng ấy, nàng có thể nhớ suốt đời.

Sau này hắn đỗ Trạng Nguyên, dạo phố bái tạ, nàng từng lặng lẽ ngồi ở nhã gian trà lâu, từ xa dõi theo bóng dáng ấy.

Hắn cưỡi bạch mã, sắc mặt lạnh nhạt, dường như cách biệt cả thế gian ồn ã.

Thiếu nữ hoài xuân, một ánh mắt liền động lòng.

Rồi sau đó nghe nói hắn đã đại hôn, phần tâm tư kia liền bị nàng giấu đi.

Nào ngờ trằn trọc mấy năm, hôn sự nàng trắc trở, nguyên phối của hắn lại mất sớm. Vòng đi vòng lại, cuối cùng nàng lại gả cho hắn.

Nghĩ đến đây, Thôi Thấm đánh bạo gọi một tiếng: “Phu quân.”

Giọng nói mềm mại, nhẹ như triều xuân lướt qua hoa cỏ trong giấc mộng, như dòng suối đầu hạ róc rách chảy, từng chút một kéo suy nghĩ của Mộ Nguyệt Sanh trở về.

Hắn ngưng mắt nhìn nàng một lát, sau đó bước lên trước, chậm rãi vén lớp sa mỏng, để lộ dung nhan kiều diễm tuyệt sắc. Môi hồng răng trắng, rực rỡ như hoa, quả nhiên là dung mạo khuynh thành, không giống người trần tục.

Quá mức xinh đẹp.

Giữa mày Mộ Nguyệt Sanh thoáng hiện nét nhàn nhạt, ánh mắt dời đi, lặng lẽ nghiêng về một phía, chỉ nhàn nhạt nói: “Phu nhân nên nghỉ ngơi dưỡng sức đi.”

Thôi Thấm sửng sốt, chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Mộ Nguyệt Sanh đã xoay người bước nhanh vào phòng tắm.

“Phu quân…” Nàng đứng dậy, bước theo hai bước, hơi thở không yên, chỉ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Mộ Nguyệt Sanh.

Mộ Nguyệt Sanh nghiêng đầu nhìn lại, “Sao vậy?”

Lúc này, Thôi Thấm mới nhìn rõ khuôn mặt hắn, vẫn sáng trong như sương như nguyệt, rực rỡ như xuân hoa, chỉ là mấy năm qua đã thêm vài phần trầm ổn, nội liễm. Áo cưới đỏ thẫm làm nổi bật nước da hắn trắng lãnh, giữa chân mày là nét thản nhiên hờ hững, so với lúc xưa thấy hắn trên phố khi còn là Trạng Nguyên cũng không khác là bao, chỉ như không kiên nhẫn mà tiếp nhận cái phiền này.

Trong lòng Thôi Thấm, cơn sóng nhiệt vừa dâng lên đã bị sự lạnh nhạt ấy dội tắt. Nhưng nàng vẫn cố mỉm cười, ôn nhu hỏi: “Phu quân, cần thiếp thân hầu hạ không?”

Mộ Nguyệt Sanh không ngờ nàng sau khi nhìn mình thật lâu lại hỏi câu ấy, khẽ lắc đầu: “Không cần.”

Trước mắt nàng khẽ nhòe đi, bóng người cao lớn ấy đã nhanh chóng khuất sau bình phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play