Khi Thôi Thấm vừa bước ra khỏi phòng ngoài, liền bất ngờ đụng phải một người.
Nhìn rõ người trước mặt, sắc mặt Thôi Thấm lập tức biến đổi, giật mình lùi lại hai bước. Vân Bích cũng vội vàng chắn trước người nàng, trừng mắt nhìn nam tử cao lớn cường tráng đối diện:
“Lý công tử, sao ngươi lại ở đây?”
Lý Chính là cháu trai bên nhà mẹ đẻ của nhị phu nhân Bắc Thôi gia. Thường ngày hắn hay lui tới với mấy vị thiếu gia Thôi gia, từng tình cờ gặp Thôi Thấm vài lần và mê mẩn nhan sắc nàng.
Ánh mắt Lý Chính tham lam dừng trên khuôn mặt trắng nõn của Thôi Thấm, hắn khẽ nhe răng cười lạnh:
“Thấm Nhi, ta chẳng qua chỉ đến Huệ Châu một chuyến, thoắt cái quay về đã thấy ngươi thành Mộ gia đại phu nhân rồi. Nói xem, sao ngươi lại leo được lên giường của Mộ Nguyệt Sanh? Lúc trước không phải còn muốn làm thiếp của ta? Mộ Nguyệt Sanh tính tình tàn nhẫn, vô tình bạc nghĩa, theo hắn ngươi có thể sống yên ổn sao?”
Nghe đến đây, Thôi Thấm tức đến phát run:
“Ngươi là đồ lưu manh vô lại! Ta khi nào từng đồng ý? đừng ở đây đổi trắng thay đen!”
Lý Chính lại không giận, còn bật cười, đưa tay quệt khóe miệng như thể đang lau nước bọt:
“Lúc trước đại bá mẫu ngươi vì tiền đồ của đường huynh ngươi, suýt nữa đã đem ngươi gả cho ta, chẳng lẽ giờ ngươi không nhận?”
Sắc mặt Thôi Thấm tái nhợt, lắc đầu thật mạnh:
“Không thể nào!”
Tuy đại bá mẫu đối xử nghiêm khắc với nàng, nhưng tuyệt đối không phải loại người vô lương tâm đến vậy.
Lý Chính cười giảo hoạt, không chút kiêng dè mà đánh giá thân hình nàng:
“Thôi Thấm à, nếu Mộ Nguyệt Sanh biết mình cưới phải một nữ nhân suýt nữa bị người ta mua làm thiếp, hắn sẽ nghĩ gì?”
Ngón tay Thôi Thấm run rẩy, môi đỏ lập tức mất hết sắc máu, thân mình chao đảo như sắp ngã.
Vân Bích vừa định mở miệng mắng hắn, thì chợt thấy nơi hành lang phía trước xuất hiện một bóng người, chính là Cát Tuấn, người hầu bên cạnh Mộ Nguyệt Sanh.
Cát Tuấn sắc mặt lạnh tanh, bước nhanh đến gần, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng vang lên trước:
“Lý công tử, đang làm gì vậy? Đừng cản đường phu nhân nhà ta.”
Lý Chính nghe thấy giọng hắn, sống lưng liền cứng lại, vội vàng tránh sang một bên, cười nói với Cát Tuấn:
“Hiểu lầm thôi, ta chỉ là gặp biểu muội, tiện chúc mừng mấy câu. Phải không, biểu muội?” Hắn không sợ hãi nhìn về phía Thôi Thấm.
Thôi Thấm sắc mặt trắng bệch, kéo Vân Bích đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại nhìn thêm một lần nào.
Cát Tuấn tiến lên vài bước, khom người bẩm báo:
“Phu nhân, xe ngựa của chủ tử đỗ ở cửa chính, ngài đi thẳng tới đó là được.”
Ý là muốn nàng rời đi trước.
Thôi Thấm lo lắng liếc nhìn hắn, cuối cùng không nói gì, lặng lẽ bước đi.
Nàng không lập tức ra ngoài, mà tìm một đình nghỉ yên tĩnh ngồi xuống, cố gắng trấn định tâm tình. Cát Tuấn hẳn đã nghe được những lời vừa rồi, chắc chắn sẽ không giấu Mộ Nguyệt Sanh. Nếu hắn hiểu lầm nàng từng dan díu với người khác, thì biết phải làm sao?
Không dám để Mộ Nguyệt Sanh chờ lâu, Thôi Thấm điều chỉnh lại tâm trạng rồi đi ra cửa chính. Còn chưa kịp bước ra khỏi cổng, đã thấy một gã sai vặt hớt hải chạy vào bẩm báo:
“Không xong rồi! Lý gia biểu thiếu gia bị người đánh gãy hai xương sườn, miệng phun máu, giờ đang hôn mê ở gần cổng phụ!”
Nghe xong câu này, mắt Thôi Thấm tối sầm, chủ tớ hai người giật mình nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch, vội vã bước ra ngoài.
Xe ngựa của Mộ Nguyệt Sanh dừng dưới gốc cây hoa quế không xa cổng chính. Khi Thôi Thấm tới nơi, Cát Tuấn đã đứng đợi ở bên cạnh xe, mặt không chút biểu cảm, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thôi Thấm nhắm mắt, cắn răng bước lên xe.
Mộ Nguyệt Sanh lúc này đã thay một chiếc áo choàng trắng ngà, đang ngồi dựa trên trường kỷ trong xe đọc sách. Dáng vẻ hắn như họa, thanh tú vô song, thần sắc bình thản không chút gợn sóng. Khí chất thanh nhã như mây như gió ấy khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng dễ dàng quên đi mọi phiền muộn.
“Đi.” Hắn nhẹ giọng phân phó.
Xe ngựa từ từ lăn bánh, chầm chậm rời khỏi, hướng về phủ Mộ gia.
Thôi Thấm ngồi một bên trên ghế gấm, những ngón tay trắng nõn mân mê chiếc khăn tay tuyết trắng, do dự hồi lâu. Cứ chờ Mộ Nguyệt Sanh mở lời không bằng chính nàng tự nói trước.
“Phu quân, thiếp xin lỗi...” Lời còn chưa dứt, nước mắt đã lặng lẽ tuôn rơi thành dòng.
Mộ Nguyệt Sanh ngẩng đầu nhìn nàng. Hôm nay Thôi Thấm búi tóc kiểu phụ nhân, trang sức đơn giản, chỉ cắm một chiếc trâm ngọc hình cành dương chi, điểm vài đóa hoa trân châu. Gương mặt nàng vốn đã diễm lệ, nhưng lại nhờ sự trang điểm nhã nhặn này mà thêm phần thanh tú, thoát tục, không giống phàm nhân.
“Nàng không sai, cần gì phải xin lỗi?” Giọng hắn trầm thấp vang lên.
Thôi Thấm ngẩng đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn hắn, môi đỏ run run:
“Thiếp... thiếp và hắn không có quan hệ gì cả, thiếp chưa từng thích người khác...”
Nàng sợ hắn hiểu lầm, vừa nói vừa lấy tay che mặt khóc nức nở.
Mộ Nguyệt Sanh không ngờ chuyện này lại khiến nàng áp lực đến vậy. Chẳng lẽ là do hắn ngày thường quá nghiêm nghị, khiến nàng e dè sợ sệt?
Lông mày hắn khẽ chau lại, trong mắt lộ vẻ đau lòng.
Hắn đưa tay kéo nàng vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:
“Ta biết. Ta đã dạy dỗ hắn rồi, về sau hắn sẽ không dám nữa đâu.”
Rồi lại bổ sung một câu:
“Ngọc quý dễ vỡ, sao ta có thể trách nàng? Đừng khóc nữa.”
Cảm giác được tin tưởng... thật tốt.
Hiện tại, ngoài hắn ra, nàng không còn ai để nương tựa. Khó khăn lắm mới gả cho người mình thương nhiều năm, nàng đương nhiên muốn nắm giữ thật chặt.
“Phu quân, lòng thiếp... trước nay chỉ có mình chàng...” Nàng vùi mặt vào ngực hắn, thẹn thùng nhưng lại dũng cảm thổ lộ.
Đối diện với tiểu thê tử thành thật bày tỏ tình cảm như vậy, Mộ Nguyệt Sanh khẽ ngây ra. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó gọi thành tên.
Loại cảm giác này trước nay chưa từng có.
Hắn và Bùi Âm là thanh mai trúc mã, tuy là phu thê, nhưng lại giống như tri kỷ. Hai người thường cùng nhau luận thơ từ, bàn quốc sự, nhưng chưa bao giờ có thứ gọi là tình ý nam nữ. Bùi Âm biết bản thân chẳng sống được bao lâu, nên sống thanh tâm quả dục, ngoài say mê thơ họa ra, không còn gì khác. Thậm chí còn từng trêu hắn, bảo hắn sớm nạp thiếp sinh con nối dõi cho Mộ gia, bị hắn cười trừ cho qua.
Từ khi Thôi Thấm gả về, hắn mới lần đầu cảm nhận được cảm giác được một người thê tử quan tâm, yêu thương, tin tưởng và ỷ lại.
Cảm giác đó... khiến hắn có chút không quen, nhưng lại mơ hồ thấy vui, như men rượu ngấm trong hẻm sâu, càng uống càng say.
~~~~~~
Sau khi kết hôn, Mộ Nguyệt Sanh liền bận rộn liên miên, gần như không thấy bóng dáng, mỗi ngày đều đợi đến tận khuya mới về phủ.
Thôi Thấm đương nhiên dịu dàng săn sóc, chu đáo hầu hạ hắn.
Chỉ là đã qua bảy tám ngày, hắn vẫn chưa từng lại gần nàng, khiến Thôi Thấm sốt ruột. Mộ Nguyệt Sanh cũng đâu còn trẻ, bọn họ cũng nên nghĩ đến việc có con.
Người ta thường nói vợ chồng son gắn bó keo sơn, mà đêm tân hôn hôm đó, Mộ Nguyệt Sanh rõ ràng không phải bất lực. Trái lại, kéo dài bền bỉ, nàng chỉ đau một lát lúc đầu, về sau lại cảm thấy rất tốt. Hồi đó nàng còn từng lo lắng, nghi ngờ hắn có vấn đề, kết quả bị hắn “dạy dỗ” đến mức không dám nghĩ lung tung nữa.
Giờ hắn đi sớm về muộn, Thôi Thấm cũng không tiện ép buộc, huống hồ loại chuyện này nàng thật sự không tiện mở miệng. Cuối cùng vẫn là bị lão phu nhân phát hiện có điều bất thường, liền ghé tai nàng dạy dỗ:
“Nhà chúng ta không coi trọng mấy cái gì mà thanh quy giới luật. Ngươi là thê tử danh chính ngôn thuận của nó, bên người hắn cũng chẳng có thiếp thất, ngươi mạnh dạn lên thì sao nào? Hắn năm nay đã hai mươi bốn, con cả nhà khác đến tuổi này cũng đã có hai đứa con rồi. Thấm Nhi, đừng câu thúc, cứ mạnh dạn bước tới.”
Đối diện vẻ mặt “gian thần khuyên vua tạo phản” của lão quận chúa, Thôi Thấm sững sờ, miệng há to như quả trứng vịt.
Nghe đồn quận chúa Triều Hoa ít khi cười nói, cực kỳ nghiêm khắc, nổi danh giữ quy củ, ghét cay ghét đắng những nữ nhân không đoan chính…
Kết quả là vị lão thái thái đoan trang nghiêm nghị ấy lại đang… xúi nàng đi quyến rũ phu quân.
Thôi Thấm mặt đỏ bừng bừng, xấu hổ trở về phòng tam viện, cứ đi qua đi lại trong phòng, trong lòng vừa muốn lại vừa không dám.
Đúng lúc hôm đó Mộ Nguyệt Sanh về sớm, ngày mai lại được nghỉ, tắm gội sạch sẽ, chính là cơ hội ngàn năm có một.
Thôi Thấm lấy hết dũng khí, tự mình vào bếp làm mấy món điểm tâm, lại đặc biệt trang điểm thật tinh xảo, mang theo Vân Bích xách hộp đồ ăn, hướng về Tê Thủy Các nơi Mộ Nguyệt Sanh ở mà đi...