Rời khỏi Anderson Bar, nụ cười trên mặt Cố Trà Hoan dần tắt.
Gió tuyết vẫn gào thét giữa trời đất, tiếng rít lướt qua bên tai. Cố Trà Hoan hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng 15.
Một người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất, dưới ánh đèn neon rực rỡ, từ trên cao nhìn xuống cô.
Người đó.
Chính là Trì Đàm.
Đêm nay gặp mặt, cô đã chuẩn bị thôi miên anh ngay từ đầu. Lúc bước vào, cô cố ý đá chai rượu, chơi đùa với xúc xắc, lắc ba vòng trái ba vòng phải, rồi gõ ngón tay lên bàn theo nhịp điệu, từng lớp từng lớp thôi miên.
Anh cũng phối hợp, từng bước sa vào.
Hai lần điểm tám và sáu, thực ra là cô thua.
Nhưng thôi miên đã thay đổi kết quả.
Hơn nữa, Trì Đàm biết mình bị thôi miên.
Anh cố ý sa vào, để thử cô.
Thử điều gì?
Cố Trà Hoan thu ánh mắt, mở cửa xe, bước lên.
Dĩ nhiên là thử xem cô ,người thừa kế nhà Cố ,có đáng để anh ra tay giải quyết hay không.
Còn thứ mà nhà Cố đang nắm giữ, liệu anh có dễ dàng đoạt lấy?
Văn Cảnh lái xe, do dự một lúc rồi hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Cô đáp ngắn gọn: “Gặp phải đối thủ.”
Khi đến biệt thự của nhà Cố ở Thụy Sĩ, đêm đã khuya.
Biệt thự sáng rực , ánh đèn đường hai bên rọi xuống mặt tuyết trắng. Ngoài cửa sổ xe, gió lạnh bị chặn lại.
Cô thấy quản gia Louis đứng ngoài biệt thự chờ sẵn.
Trên xe, Cố Lệnh và Khương Sán vẫn bất tỉnh. Không biết bị Trì Đàm đã chuốc bao nhiêu rượu.
Dựa vào cách hành xử của anh ta hôm nay, mục tiêu rõ ràng là cô. Quả nhiên, bí mật sắp không giấu nổi nữa.
Có thể tưởng tượng trong thời gian tới, nhà Cố sẽ trải qua bao sóng gió dữ dội…
Tới biệt thự, Louis cho người đưa Cố Lệnh và Khương Sán đi nghỉ. Văn Cảnh bung dù, mở cửa xe. Cố Trà Hoan vội vã nói: “Chuẩn bị canh giải rượu cho họ. Tôi có việc cần hỏi.”
Tuyết rơi dày, đôi giày của cô in những dấu chân sâu cạn trên mặt đất. Văn Cảnh vài lần không theo kịp tốc độ của cô: “Tiểu thư, với mức độ say của thiếu gia và ngài Khương hiện giờ, canh giải rượu e là không tác dụng nhiều.”
Cố Trà Hoan không dừng bước.
Louis đẩy cửa đại sảnh cho cô.
Cô bước vào, những người đi theo dừng lại ngoài cửa, cúi đầu chờ lệnh.
Từ bên trong, một giọng nói mềm mại vang lên: “Vậy tạt nước lạnh, dùng bất cứ cách gì đánh thức họ.”
Dĩ nhiên, người không quen Cố Trà Hoan sẽ nghĩ cô ngoan ngoãn, dịu dàng. Bởi lẽ cô sở hữu gương mặt phúc hậu, vô hại, thậm chí thanh thuần đến tuyệt mỹ.
Nhưng ở bên cô lâu, Văn Cảnh ít nhiều hiểu tính cô. Vị đại tiểu thư nói một là một, ở nhà Cố, cô là người duy nhất không thể lay chuyển, chỉ sau ông nội Cố.
Quan trọng là, cô mới 18 tuổi.
Vậy mà đã vượt qua bao người trẻ trong nhà Cố, trở thành người thừa kế duy nhất không thể xem thường, cũng không ai dám khinh thường.
Văn Cảnh đang thất thần thì một tiếng “tách” vang lên.
Anh ngẩng đầu, thấy Cố Trà Hoan đứng ở chính sảnh biệt thự, cười khúc khích nhìn qua. Sau lưng cô là bức tường chạm khắc hoa văn, phong cách biệt thự mang nét tráng lệ cung đình châu Âu. Thiếu nữ đứng đó, tĩnh lặng như một đóa hoa phú quý tuyệt đẹp của nhân gian. Đôi mắt hạnh nhân cong cong, nụ cười mềm mại, rạng rỡ: “Còn không đi?”
Thậm chí, giọng nói của cô cũng dịu dàng đến thế.
Nếu không cẩn thận, dễ sa vào cạm bẫy của cô.
Văn Cảnh vội cúi đầu: “Vâng.”
Anh xoay người đi ra hậu viện, bước vội, như thể chạy trối chết.
Cố Trà Hoan dùng xong bữa tối, đi gặp Cố Lệnh và Khương Sán. Chưa đến cửa, cô đã nghe tiếng Cố Lệnh gầm lên, giận dữ đến mức muốn hộc máu.
“Ai cho phép các người tạt nước? Muốn đông chết lão tử à?”
“Là tiểu thư.” Hầu gái đáp.
“Gọi cô ta đến đây cho tôi! Còn biết lý lẽ không? Còn trẻ mà đã bắt nạt anh ruột thế này! Cố gia chưa phải do cô ta làm chủ đâu!”
“Tiểu thư đang dùng cơm, chắc lát nữa sẽ đến.”
“Trời ạ, giờ này mà còn tâm trí ăn uống? Anh trai cô ta suýt bị Trì Đàm hành chết! Nếu không vì nhà Cố, tôi đây có bị khinh thường thế không? Mau! Gọi cô ta đến, để tôi mắng cho cô ta chết!”
Lời lẽ hùng hổ, vang vọng đến xé lòng.
Cố Trà Hoan thần sắc rất bình thản, đẩy cửa bước vào: “Anh muốn mắng em thế nào?”
Giọng nói vừa cất lên, Cố Lệnh nổi da gà rụng đầy sàn, suýt nữa quỳ xuống hát bài “chinh phục”, run run trong lòng, cười hì hì bước đến chỗ cô : “Trà Hoan! Em gái tốt của anh! Làm sao có chuyện đó, anh làm sao dám mắng em!”
Anh định mặt dày ôm cô, nhưng Cố Trà Hoan đưa tay, một ngón tay chặn trước ngực anh. Cô lách người, ngồi xuống sofa.
Trong phòng còn có một người, Khương Sán, nhị công tử danh tiếng lẫy lừng của nhà Khương ở Khang Dụ Thành.
Con người anh ta thế nào, Cố Trà Hoan ít nhiều có nghe qua. Giống Cố Lệnh, phóng khoáng, yêu tự do, không chịu sự kiềm chế, là kiểu người thích gây chuyện.
Dĩ nhiên so với Cố Lệnh, Khương Sán khá hơn nhiều.
Lúc này, anh ta ngồi ngay ngắn một bên, ngoài đôi mắt nhìn chằm chằm cô, mọi thứ khác vẫn bình thường.
Cố Lệnh nhạy bén nhận ra không khí bất thường, ngồi cạnh Khương Sán, vỗ vai anh ta, cười hì hì, dáng vẻ thật sự đáng ăn đòn: “Sao hả, em gái tôi xinh chứ? Có phải chưa từng gặp cô gái nào đẹp như em tôi không?”
Cố Trà Hoan tuy là tiểu thư đài các sinh ra với muỗng vàng, nhưng hiếm khi xuất hiện ở các buổi giao tế thượng lưu. Mọi người không quen cô, cũng là lẽ thường.
Cố Lệnh thích khoe khoang, ra ngoài uống rượu say sưa, hay nhắc đến cô em gái “thần tiên” trong nhà.
Bạn bè dĩ nhiên không tin.
Nghe nói cô em “thần tiên” này là nhà thôi miên, có khi lại là thần côn gì đó. Nhà Cố quá bí ẩn, đã có Cố Lệnh làm trò cười, thêm người thứ hai e là không chịu nổi.
Hôm nay gặp mặt, Khương Sán thật sự không dời mắt được. Bị cô gái nhìn một cái, tim anh ta đập thình thịch, nhanh hơn. Anh ta ấp úng “ừ” một tiếng, vội cúi đầu. Một thiếu gia từng trải như anh, giờ lại giống cậu nhóc mới lớn: “Cố… Cố tiểu thư, chào cô. Lần đầu gặp, tôi là Khương Sán.”
“Chào anh.” Cô mỉm cười dịu dàng , khiến tim anh đập rộn ràng. Khương Sán hơi đỏ mặt, ngồi không yên.
Nhưng Cố Trà Hoan không đến để kết bạn , cũng chẳng phải ôn chuyện với Cố Lệnh. Cô đi thẳng vào vấn đề: “Anh, đêm nay rốt cuộc sao thế?”
Chuyện này với Cố Lệnh là nỗi nhục.
Anh ta tung hoành Khang Dụ Thành, sang Thụy Sĩ lại bị người ta chơi một vố.
Nhưng Cố Trà Hoan đã hỏi, anh không dám giấu: “Anh với Khương Sán xa quê gặp bạn cũ, định vào bar uống vài ly. Ai ngờ vô tình xông vào địa bàn của Trì Đàm. Trời ạ! Vừa vào cửa, bọn anh đã bị đè xuống, chẳng có cơ hội giải thích. Anh còn chưa kịp thấy mặt Trì Đàm, chỉ biết anh ta ở trong phòng. Sau đó, anh và Khương Sán bị chuốc rượu.”
“Điện thoại là anh ta bảo anh gọi cho em?”
“Đúng vậy.” Cố Lệnh cẩn thận nhìn Cố Trà Hoan.
Cô cụp mắt, những ngón tay xinh đẹp gõ từng nhịp lên bàn, âm thanh rất khẽ, nhưng đều đặn, nhịp nhàng.
Cố Lệnh tính nóng, bị tra tấn đến phát điên: “Sao thế? Trì Đàm có làm gì em không? Nói cho anh đi, anh giúp em xử anh ta!”
Cố Trà Hoan lắc đầu: “Anh ta không làm gì em. Nhưng có thể khẳng định, anh ta biết chúng ta đến Thụy Sĩ, biết mục đích của chúng ta. Nói cách khác, anh ta đã chú ý đến chúng ta từ trước, thậm chí luôn theo dõi nhà Cố.”
“Anh ta muốn gì?”
Cố Trà Hoan không đáp, ngược lại nhìn sang Khương Sán, người vẫn im lặng. Cô thả lỏng, lười biếng tựa vào sofa: “Khương thiếu gia, anh biết bí mật về nhà Cố đang lan truyền ở Khang Dụ Thành không?”
Bất ngờ bị hỏi, Khương Sán hơi căng thẳng, không dám nhìn đôi mắt rực rỡ của cô. Như một cậu trai non nớt, anh cúi đầu, thành thật: “Có, tôi biết. Nghe nói nhà Cố các cô…”
“Suỵt—” Cố Trà Hoan cắt lời.
Cô bưng cốc cà phê, cười ý vị sâu xa: “Đừng nói ra. Bí mật mà nói ra thì chẳng còn là bí mật nữa.”
Khương Sán ngơ ngác gật đầu: “Cố tiểu thư nói đúng.”
Sau khi nắm rõ sự tình, đêm đã khuya.
Cố Trà Hoan liếc nhìn Cố Lệnh và Khương Sán, tóc họ còn ướt. Có lẽ canh giải rượu vô dụng, cuối cùng thật sự bị tạt nước. “Xin lỗi, để hai anh tỉnh táo, tôi đành dùng cách đặc biệt.”
Khương Sán vội lắc đầu, bắt gặp nụ cười của Cố Trà Hoan, đỏ mặt, vội dời mắt.
Cố Lệnh đổi hẳn vẻ căm phẫn ban nãy, ra vẻ “anh chịu được”, khoe mẽ: “Anh hiểu em mà!”
“Không mắng em nữa?” Cô cười, trêu chọc.
Cố Lệnh hơi ngượng: “Hazzz, em biết anh hay nói hươu nói vượn mà! Đừng để bụng!”
Cô không nói thêm.
Chúc Cố Lệnh và Khương Sán ngủ ngon, Cố Trà Hoan rời đi.
Khi bóng dáng cô khuất dần, Cố Lệnh hít sâu, ngã vật ra sofa. Khương Sán vẫn ngẩn ngơ.
Cố Lệnh tặc lưỡi, rút điếu thuốc: “Đừng thích em gái tôi, vô vọng đấy.”
Khương Sán nhìn anh, nhíu mày.
Cố Lệnh dang tay, lại bày ra vẻ đáng ăn đòn: “Muốn tán em tôi , thế hỏi ý tôi chưa?”
Khương Sán: “…”
Cố Trà Hoan ra khỏi phòng, Văn Cảnh đã đợi ngoài cửa. Dáng người cao lớn của anh đứng trong bóng tối, bước tới, cung kính cúi đầu: “Tiểu thư, lão tiên sinh vừa gọi, nói Khang Dụ Thành gần đây bất ổn, có người sẽ gây phiền hà cho cô. Dặn cô chú ý an toàn. Tôi đã bố trí vệ sĩ quanh phòng ngủ của cô.”
“Rút hết.” Giọng cô mềm nhẹ, nhưng là mệnh lệnh.
Văn Cảnh cau mày, đi theo sau Cố Trà Hoan: “Tiểu thư, đây không phải lúc đùa cợt.”
Cố Trà Hoan dừng bước, xoay người nhìn anh: “Văn Cảnh, anh thấy tôi đùa cợt bao giờ chưa?”
Ánh đèn ngoài biệt thự mờ ảo, cô gái thần sắc bình thản, vai dính tuyết, lông mi ánh lên giọt nước trong suốt. Trông cô mỏng manh, như đóa hoa trong nhà kính chưa từng trải gió sương. Nhưng Văn Cảnh biết cô không phải vậy.
“Xin lỗi tiểu thư, là tôi lỡ lời.”
“Biết lỡ lời là tốt. Rút hết người đi, tôi có tính toán riêng.”
“Nhưng lão tiên sinh nói…”
“Văn Cảnh.” Giọng ngọt ngào dễ nghe, nhưng trong chớp mắt khiến người lạnh gáy.
Đêm tối, con mèo nhỏ dịu dàng này cuối cùng lộ ra móng vuốt sắc bén. Cô mỉm cười, nhưng ánh mắt thoáng mất kiên nhẫn, liếc anh: “Bao năm nay, anh thật sự chẳng học được cách nghe lời.”
Bất ngờ không kịp đề phòng, tim Văn Cảnh đập mạnh.
Ngẩng lên, vị đại tiểu thư đã trở lại vẻ tự tin, bước xa.
Bộ đàm vang lên tiếng đàn em hỏi: “Đại ca, còn bố trí vệ sĩ không?”
“Rút trước đi.”
Văn Cảnh nhìn chằm chằm vào đêm tối.
Dãy hành lang dài đã không còn bóng dáng cô.
Anh bảo vệ đại tiểu thư, người thực sự là thiên chi kiêu nữ. Cầu thang này như con đường dẫn lên cung điện chín tầng, cô luôn muốn đứng trên cao, nhìn xuống tất cả.
Nhưng lồng giam của nhà Cố có thể nhốt cô được bao lâu?
---
Đêm khuya.
Trong căn phòng không bật đèn, Cố Trà Hoan nằm trên ghế bập bênh, nhờ ánh đèn đường ngoài cửa sổ, chậm rãi vuốt ve khung ảnh trong tay.
Cửa sổ đột nhiên bị gió thổi bung. Cố Trà Hoan khựng tay, lật khung ảnh, đặt úp xuống bàn.
Cô nhắm mắt, đung đưa ghế, lười biếng cất tiếng: “Cuối cùng cũng đến à.”
Bóng người trong bóng tối dường như giật mình vì cô.
“Đừng sợ.” Giọng cô cực kỳ dịu dàng: “Tôi đã đuổi hết người đi. Nói đi, các anh muốn gì?”
Theo nhịp ghế bập bênh, ánh sáng ngoài cửa sổ như ngựa phi, loang loang trên mặt cô. Nét mặt cô tinh xảo, không tì vết, trong ánh sáng mờ ảo, đẹp đến kinh ngạc.
Trì Đàm qua thiết bị theo dõi, nhìn thấy chính cảnh này.
Cô như cô gái ngây thơ, chẳng rành thế sự, hỏi những vị khách không mời mà đến trong phòng: “Sao không nói gì?”
Mấy gã đàn ông trong bóng tối thực sự ngơ ngác.
Không ai ngờ nửa đêm lại có người không ngủ, ngồi ghế bập bênh cạnh cửa sổ. Tưởng đang quay phim kinh dị sao?
Mục đích bọn họ đột nhập biệt thự nhà Cố đêm nay là để tìm manh mối về “thứ đó”. Toàn bộ hành động được giám sát chặt chẽ, vậy mà lại bị một cô gái nhỏ dọa cho giật mình. Nói ra thật mất mặt.
Có người trầm giọng nói: "Cô Cố, chúng tôi đang tìm một thứ."
"Là cái gì?" Ngón tay cô nhẹ nhàng gõ trên bàn, trong bóng tối vang lên tiếng động.
"Cô Cố không biết sao?"
" tại sao phải biết?"
" Tôi tin cô Cố là người thông minh, đưa đồ vật cho chúng tôi, cô sẽ được an toàn."
Xoạt!
Một que diêm được châm lên. Cố Trà Hoan lười biếng, nhàn nhạt nói: “Tôi mệt rồi, không muốn nói nữa.”
Ghế bập bênh vẫn đung đưa, cô gái liếc mắt.
“Ba.”
“Cố tiểu thư, cô định thôi miên chúng tôi sao?”
“Hai.”
“Vô ích thôi, chúng tôi được huấn luyện tâm lý rồi.”
“Một.”
Giọng cô rơi xuống.
Mọi người không có bất kỳ dấu hiệu bị thôi miên.
Cả đám ngẩn ra, một gã bật cười: “Chà, tưởng cô lợi hại lắm, tôi thấy…”
Que diêm tắt, giọng gã đột nhiên im bặt.
Cố Trà Hoan ném que diêm xuống sàn.
Cả đám gào lên, rồi ngã gục.
Tiếng vật nặng đổ xuống vang lên. Hình ảnh qua thiết bị theo dõi dừng lại trên ghế bập bênh của cô.
Cố Trà Hoan dùng mũi chân chạm đất, ngừng ghế, đứng dậy. Cô nhìn xuống từ trên cao, như thần linh quan sát lũ kiến.
Cô thong thả tháo thiết bị theo dõi họ mang theo, khẽ cong môi: “Dù anh là ai, tôi muốn nói rằng, nhà họ Cố chỉ có thể là của tôi.”
Thiết bị theo dõi bị cô hung hăng ném xuống đất, giẫm nát.
Trước mặt Trì Đàm, màn hình video hóa thành một mảng nhiễu trắng.
Những người bên anh im lặng, không dám lên tiếng.
Không khí trong phòng nặng nề, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Một tiếng cười khẽ, nhẹ nhàng, khiến mọi người lạnh gáy.
Trì Đàm nhắm mắt, ngón tay thon dài ấn vào giữa lông mày.
“Dã tâm lộ liễu thế này, thật là…”
“Khiến người ta phấn khích.”
Đến đây, đấu đi.