Một trận tuyết lớn bao trùm cả Thụy Sĩ, trời đất mịt mù như thể bầu trời bị xé toạc một vết rách. Tuyết rơi đầy trời từ khe hở ấy trào ngược xuống, đổ ập vào nhân gian. Nhiệt độ giảm mạnh, gió lạnh gào thét cắn xé, báo hiệu một ngày đông giá rét.

Cố Trà Hoan vừa rời khỏi sân trượt tuyết trên dãy núi Alps ở Thụy Sĩ, cái lạnh trên người vẫn chưa kịp tan. 

Đúng lúc này, điện thoại cô là anh họ Cố Lệnh gọi đến.

Đây là cuộc gọi thứ sáu trong ngày. Trước đó, đã có năm cuộc gọi nhỡ. Lúc ấy, Cố Trà Hoan đang trượt tuyết, vệ sĩ đi theo không dám làm phiền. Cô liếc nhìn dãy số trên màn hình, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, rồi bắt máy.

“Anh à”

“Trà Hoan!” Giọng nói khàn khàn của Cố Lệnh vang lên từ đầu bên kia, hơi thở nặng nề, giọng mũi dày đặc. Mùi rượu nồng nặc như xuyên qua điện thoại, bay thẳng đến sườn núi trượt tuyết của Cố Trà Hoan.

Anh ta khẽ chửi thề: “Trì Đàm, thằng này khó nhằn quá, anh không chịu nổi nữa rồi. Em mau đến đây đi!”

Trì Đàm?

“Trì Đàm” là ai, cái vị thần bí cầm quyền ấy?

“Ở đâu?” Giọng cô mềm mại bị gió cuốn vào màn tuyết, mang theo chút lạnh lẽo nhàn nhạt.

“Anderson Bar.” Cố Lệnh đáp, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc, gọi tên cô một tiếng, muốn nói lại thôi, như thể chất chứa vô vàn uất ức.

Điều này khiến Cố Trà Hoan bất ngờ. Anh họ của cô tuy tính tình bất cần, nhưng tuyệt đối không bao giờ dính đến chữ “khóc”. Vậy mà giờ đây, anh lại bị người khác bắt nạt đến mức phải cầu cứu .

Thú vị thật.

Cố Lệnh quả thực đã say, lời nói lộn xộn. Sau khi hỏi được số phòng cụ thể, Cố Trà Hoan nhanh chóng cúp máy, lên xe rời đi.

Trên xe có sẵn cà phê nóng. Cố Trà Hoan cầm cốc trong tay, nhắm mắt ngả người ra sau: “Tư liệu về Trì Đàm có không?”

Một thoáng im lặng.

Văn Cảnh, vệ sĩ luôn đi theo cô quanh năm, do dự đáp: “Xin lỗi tiểu thư, tư liệu về ngài Trì chúng tôi không lấy được.”

Cố Trà Hoan mở mắt, nhìn anh ta. Văn Cảnh đã cúi đầu.

Một lúc sau, cô nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài, cơn bão tuyết che kín trời, vài bông tuyết bám vào cửa kính đen của xe, ngưng thành băng.

Cô mỉm cười: “Không sao, lát nữa sẽ biết thôi.”

Chiếc xe lăn bánh từ sân trượt tuyết đến Anderson Bar, mất gần 60 phút—tốc độ này đã coi là nhanh trong thời tiết thế này.

Năm nay, tuyết ở Thụy Sĩ rơi dày, gió rít gào, cái lạnh buốt giá. Để đảm bảo an toàn cho Cố Trà Hoan, tài xế lái xe cực kỳ cẩn thận.

Văn Cảnh mở cửa xe, đưa cho cô một chiếc áo choàng dày. Cố Trà Hoan không nhận, chỉ ngẩng đầu nhìn quán bar trước mặt. Dòng chữ vàng “Anderson” uốn lượn rồng bay phượng múa, nổi bật dưới ánh đèn neon lộng lẫy. Tòa nhà 30 tầng tráng lệ, vươn thẳng lên mây, đỉnh chìm trong màn tuyết, là nơi yêu thích của giới thượng lưu Thụy Sĩ.

Cố Trà Hoan bước vào. Người phục vụ cúi người tiến đến, Văn Cảnh đưa ra một thẻ VIP, thuận tay đẩy nhẹ ngực đối phương, dẹp đường cho cô.

“Tiểu thư, mời.”

Cố Trà Hoan đi trước, đội vệ sĩ áo đen theo sát phía sau, hộ tống cô. Dọc đường, đám đông gặp phải đều tự động dạt ra.

Cô nghiêng đầu, lạnh nhạt liếc nhìn Văn Cảnh—người chỉ nghe lệnh từ ông nội Cố. Rốt cuộc, anh ta đóng vai trò gì trong gia tộc họ?

Kẻ giám sát? Hay là…

“Tiểu thư, đến nơi rồi.” Văn Cảnh nhắc nhở, nghiêng người, cung kính đứng ngoài cửa.

Cố Trà Hoan khẽ cười, ý tứ khó dò.

…Hay là một con sói trắng mắt, nuôi mãi không quen?

Cô đẩy cửa. Ánh sáng trong phòng mờ ảo, mùi rượu nồng nặc ập đến, không gian tĩnh lặng một cách quỷ dị.

Cố Trà Hoan không tìm thấy công tắc đèn, bước tới trước, vô tình đá phải một chai rượu. Cái chai lăn lộc cộc, rồi dừng lại, như bị thứ gì chặn ngang.

Cô nhìn về hướng đó, bất giác nheo mắt. Trong góc sofa mờ tối, một người đàn ông ngồi đó, khuôn mặt không rõ ràng. Tay anh lười biếng gác lên đầu gối, kẹp giữa các ngón là điếu xì gà, khói cháy đỏ đến một tấc. 

Khi ánh mắt Cố Trà Hoan dừng lại, làn khói mỏng như bị bóp nghẹt, đứt đoạn.

Ánh lửa từ điếu xì gà yếu dần, rồi tắt ngóm.

Một tiếng “cạch” rõ ràng vang lên từ bật lửa STDupont. 

Điếu xì gà được châm lại. Người đàn ông xoay tay, ném bật lửa lên bàn, va vào ly rượu, phát ra âm thanh trong trẻo mà lạnh lẽo.

Anh lười biếng hút một hơi, mùi khói nhàn nhạt lan tỏa trong phòng.

Bóng tối che mờ tầm nhìn, nhưng các giác quan lại trở nên nhạy bén. Cố Trà Hoan cong môi, mỉm cười chào hỏi: “Chào ngài Trì.”

Đèn bật sáng, ánh sáng dịu dàng chiếu lên người cô. 

Trì Đàm đang nhắm hờ mắt, khẽ ngẩng lên.

Đập vào mắt là đôi giày da đen nhỏ nhắn, sạch sẽ không tì vết, rồi đến đôi chân thon dài thẳng tắp của cô gái. Ánh mắt anh lướt lên, qua vòng eo nhỏ nhắn, ngực đầy đặn, cằm tinh tế, môi đỏ, mũi thanh tú, và đôi mắt hạnh nhân.

Chỉ nhìn thôi đã biết cô tuyệt đối là một mỹ nhân thanh thuần. Nhưng vì nốt ruồi đỏ sậm ở đuôi mắt trái, mái tóc đen dài thẳng buông lơi lười biếng bên hông, vẻ đẹp ấy bỗng phảng phất nét quyến rũ khó cưỡng.

Có chút yêu mị, đầy mê hoặc.

Trì Đàm thần sắc nhạt nhẽo, nhưng trong mắt lóe lên tia hứng thú. Anh hơi cúi người, dụi xì gà vào gạt tàn trong suốt, đôi tay thon dài trắng nhợt khép lại trên đầu gối. “Cố tiểu thư, mời ngồi.”

Giọng nói lạnh lùng, trầm thấp, đầy từ tính.

Anh ngả người ra sau, dáng ngồi lười biếng.

Thực tế, vị trí của anh vẫn chìm trong góc tối, ánh đèn không rọi tới. Cố Trà Hoan chỉ thấy được đường nét góc cạnh của khuôn mặt, nhưng cảm giác rõ ràng rằng anh đang nhìn cô, đánh giá cô, như thể thưởng thức con mồi, với thái độ gần như lạnh nhạt và tàn nhẫn.

Cố Trà Hoan ngồi xuống sofa đối diện, ánh mắt lướt qua. Cố Lệnh đã say bất tỉnh, ngã vật ở góc của sofa. 

Bên cạnh là Khương Sán, bạn của Cố Lệnh.

Cô từng nghe anh họ nhắc đến Khương Sán đôi lần, cũng thấy anh ta trên bìa tạp chí tài chính. Cả hai đều là công tử nhà giàu, chỉ biết ăn chơi, không màng thế sự.

Chuyến đi Thụy Sĩ lần này là do ông nội Cố giao phó. 

Cố Lệnh tự xung phong, nhất quyết đi cùng Cố Trà Hoan, còn ầm ĩ muốn làm nên một sự nghiệp vang dội, khiến cả nhà Cố, từ dòng chính đến dòng phụ, phải nhìn anh một công tử chỉ biết ăn chơi bằng con mắt khác.

Lúc này, Cố Trà Hoan quả thực nhìn người anh họ này bằng “con mắt khác”.

Cô cụp mắt, dùng giọng thương lượng: “Ngài Trì, tôi đưa anh trai đi trước được không?”

Trong phòng tĩnh lặng, giọng cô gái nhẹ nhàng, ngọt ngào bẩm sinh, như thể có thể làm tan cồn, lại khiến không khí thêm phần nặng nề.

Thật khiến người ta say mê.

Trì Đàm nhìn cô, ánh mắt thâm trầm: “Tôi không đồng ý.”

Giọng điệu trầm thấp, lạnh nhạt. Cố Trà Hoan ngẩng lên, xuyên qua bóng tối bao quanh anh, nhìn thẳng, mỉm cười hỏi: “Vậy ngài Trì muốn thế nào?”

“Chơi một ván, thắng tôi cô có thể đưa anh ta đi. Thua thì uống rượu.”

Rõ ràng, Cố Lệnh đã thua, thua tan tác.

Khi anh gọi điện cầu cứu Cố Trà Hoan, Trì Đàm đã dọn sẵn một bàn cờ mới.

Bây giờ, là lúc đặt quân.

Và Cố Trà Hoan mới là mục tiêu thật sự của anh.

Anh ngồi thẳng, thân trên ưỡn lên, chân dài tùy ý vắt chéo. Dưới ánh sáng tranh tối tranh sáng, có thể thấy tay anh gác trên đầu gối, ngón giữa tay phải có một dòng chữ xăm tiếng Anh. Chữ đen hòa quyện với làn da trắng lạnh của anh, tạo nên vẻ đẹp quỷ dị khó tả.

“Thế nào, Cố tiểu thư không dám à?” Anh nói, giọng mang ý cười nhìn cô, ngang nhiên thưởng thức vẻ đẹp của cô.

“Chơi thế nào?”

“Quy tắc trò chơi, do cô định.”

Cố Trà Hoan cong môi: “Vậy so lắc xúc xắc đi, ba ván hai thắng, ai lớn hơn thì thắng. Mấy thứ phức tạp quá, tôi không học nổi. Anh thấy được không?”

Cô cười ngọt ngào, đôi mắt hạnh nhân đen trắng rõ ràng nhìn anh đầy chú ý. Nếu không cẩn thận, người ta dễ lầm tưởng cô đang ngưỡng mộ anh.

Trì Đàm lặng lẽ quan sát, gõ gõ ngón trỏ đầy hứng thú, nhàn nhạt đáp: “Ừ.” Giọng điệu thong thả, pha chút trêu đùa.

“Ngài Trì, tôi lắc trước được chứ?”

“Được.” Anh vẫn trả lời nhạt nhẽo. Cố Trà Hoan thậm chí nhận ra chút lạnh lùng và cô độc trong đó.

Người đàn ông này, đúng là một người máu lạnh.

Dù sao, cô cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.

Quán bar không thiếu xúc xắc. Cô tiện tay lấy một cái, nắm chặt, lắc từng viên một. Âm thanh lộc cộc vang lên đều đặn, rõ ràng.

“Nghe nói,” Trì Đàm rút một điếu thuốc từ hộp trên bàn, châm lửa, “ Cô là một nhà thôi miên rất có tiếng.”

Cố Trà Hoan mỉm cười, cúi đầu khẽ lắc xúc xắc: “Nổi tiếng thì chưa .”

Cô gái nghiêng chiếc cổ thanh mảnh như thiên nga, tóc đen buông xuống. Cô vén tóc ra sau tai, ngẩng lên, nhẹ nhàng nhìn anh: “Bắt đầu được rồi.”

Không có câu trả lời.

Khói thuốc lượn lờ. Người đàn ông đứng dậy, bước ra từ bóng tối. Ánh sáng từng tấc chiếu lên dáng người cao lớn của anh, phác họa đường nét thâm sâu.

Như một quý tộc anh tuấn của thế kỷ cũ, đứng trước mặt cô.

Khuôn mặt anh đẹp đến mức toát ra nét tà mị, đôi mắt đen thẳm nhìn xuống cô, hờ hững mà đầy ý tứ.

Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, tay kia bưng ly whiskey lắc nhẹ, chậm rãi nói: “Cô muốn thôi miên tôi sao ?”

“Sao có thể.” Cô cười sâu xa, đặt cốc xúc xắc xuống bàn, xoay ba vòng bên trái, ba vòng bên phải.

Mở ra, tổng điểm là tám.

Cố Trà Hoan đẩy cốc và xúc xắc qua: “Ngài Trì, đến lượt anh.”

Trì Đàm liếc cô một cái, ngồi xuống.

Ly rượu đặt trên bàn, điếu thuốc ngậm ở miệng. Anh bắt đầu lắc, khác với cách của Cố Trà Hoan, anh lạnh lùng lắc hai lần, mở ra. Tổng điểm là sáu.

Ván này, anh thua.

Cố Trà Hoan cười rạng rỡ, rót rượu cho anh, chủ động đưa tới, vẻ mặt ôn hòa, dịu dàng như nước: “Ngài Trì, mời anh.”

Trì Đàm thấy hơi buồn cười. Cô gái này dùng dao mềm để đâm, cười như tắm gió xuân, nhưng ánh mắt lạnh buốt, có lẽ còn lạnh hơn thời tiết bên ngoài hàng trăm lần.

Anh nhận ly, vô tình chạm vào ngón tay cô. Quả nhiên lạnh như băng. Anh nhíu mày, liếc cô lần nữa, rồi uống cạn.

Ván thứ hai, Cố Trà Hoan vẫn lắc trước.

Vẫn là cách lắc ba vòng trái, ba vòng phải. Điều bất ngờ là tổng điểm vẫn là tám.

Trì Đàm không động, thong thả nhìn cô.

Cố Trà Hoan đẩy cốc xúc xắc tới: “Ngài Trì, anh sợ à?”

Câu này anh vừa nói, giờ cô trả lại nguyên vẹn.

Ánh mắt Trì Đàm rời từ khuôn mặt cô xuống bàn tay.

Tay Cố Trà Hoan thon dài, tinh tế, da trắng như tuyết, móng tay tròn trịa sơn màu đen. Trên cổ tay là vòng mã não đỏ thắm.

Trắng và đen, đỏ và trắng, đan xen trên đôi tay ngọc, tạo nên vẻ đẹp thị giác đầy cuốn hút.

Lúc này, bàn tay xinh đẹp ấy gõ nhịp nhàng từng ngón lên bàn.

Làm tim anh,chẳng hiểu sao lỡ nhịp.

Trì Đàm nhíu mày.

Anh cầm cốc xúc xắc, nhanh chóng lắc ba lần, mở ra.

Điểm số là sáu, anh lại thua.

Ba ván hai thắng, Cố Trà Hoan thắng.

Cô liếc nhìn rượu trên bàn: Chivas, Hennessy, Bacardi, Vodka, Carl.

Nhướng mày, toàn là rượu xịn.

Cô lấy một ly rỗng, không ngần ngại trộn các loại rượu nổi tiếng vào, tạo ra một “tác phẩm” hỗn hợp độc đáo.

Trì Đàm nhàn nhạt nhìn động tác của cô, khẽ cười ý vị khó lường. Trước khi cô kịp nâng ly cho mình, anh vươn cánh tay dài, tiến gần, bưng ly rượu trước mặt cô, uống một hơi cạn sạch.

Cuối cùng, anh dứt khoát đặt ly xuống bàn, nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, mang nét tà mị: “Còn trẻ, mà tâm địa đã đen tối thế rồi.”

Cố Trà Hoan chỉ cười, không đáp. Hồi ở Khang Dụ Thành, ông nội Cố từng nhắc đến Trì Đàm, nói anh ta là người bí ẩn, khó nắm bắt, tính tình thất thường, mọi việc đều tùy theo tâm trạng. Quan trọng là không được đắc tội.

Nhưng cô, từ trước đến nay, chưa bao giờ là người biết nghe lời.

Cố Trà Hoan không rảnh đôi co với Trì Đàm, ra hiệu cho Văn Cảnh đang chờ ngoài cửa bước vào, đưa Cố Lệnh và Khương Sán rời đi.

Cô đứng dậy, lịch sự gật đầu: “Làm phiền ngài Trì, hẹn gặp lại.”

“Cố Trà Trà.”

Tiếng gọi ấy có phần lười biếng, như ẩn chứa ý tứ sâu xa, khiến Cố Trà Hoan hiếm hoi khựng lại, thoáng ngây người.

Cô xoay người nhìn anh. 

Trì Đàm đã châm lại điếu thuốc, nhả ra một ngụm khói, vẫn lười biếng như cũ, nhưng toát lên vẻ ưu nhã tự nhiên: “Tôi muốn bàn chuyện hợp tác với nhà Cố, cô thấy thế nào?”

Cố Trà Hoan cong môi, khẽ cười nhạt: “Đó là vinh hạnh của nhà Cố.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play