Thụy Sĩ, 8 giờ sáng.
Một bưu kiện rời Bắc bán cầu, gửi về Trung Quốc.
Sau khi xử lý mọi thứ, Cố Trà Hoan hơi mệt. Cô dựa người vào chiếc ghế bập bênh mềm mại, khẽ rúc vào như muốn chìm vào giấc ngủ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Biệt thự yên tĩnh lạ thường. Đêm nay có tuyết rơi.
Đồng hồ treo tường vẫn tích tắc kêu đều đều, thời gian lặng lẽ trôi qua. Ly cà phê bên cạnh đã nguội lạnh.
Hai tiếng sau, bưu kiện đến nơi.
Ánh sáng xanh u ám từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt trắng hồng của Cố Trà Hoan. Cô chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm vào phong bì chưa bóc, chẳng mấy vội vàng.
Một hồi im lặng kéo dài. Giao diện thư vẫn nhấp nháy biểu tượng chưa đọc.
Cô ngồi thẳng dậy, nhấn chuột mở ra.
Nội dung chỉ có hai chữ: “Về nước.”
Đơn giản. Lạnh lùng. Rạch ròi.
Cố Trà Hoan hít sâu một hơi, rồi thở dài tựa người trở lại ghế.
Cô nhắm mắt, trong đầu lần lượt hiện lên từng chi tiết của chuyến đi Thụy Sĩ lần này.
Tựa như từng cử động, từng suy nghĩ của cô… sớm đã nằm trọn trong lòng bàn tay của ai đó.
Ngay từ đầu, cô đã rơi vào chiếc bẫy được giăng sẵn.
Trì Đàm quả nhiên là tay thợ săn giỏi nhất , luôn ung dung ngồi chờ, cuối cùng lại ung dung hưởng lợi.
Nhưng mà…
Cố Trà Hoan lấy từ trong ngăn kéo ra một thiết bị điều khiển, thiết kế đơn giản, chỉ có duy nhất một nút đỏ nổi bật.
Đôi tay trắng mịn của cô xoay nhẹ thiết bị trong lòng bàn tay, thưởng thức một lượt rồi chậm rãi ấn xuống.
Cùng lúc đó, tại khách sạn W ở Thụy Sĩ mấy người vừa mới tỉnh lại đột nhiên như bị ai đó điều khiển, lần lượt ngã xuống bất tỉnh nhân sự.
Tống Ưu cau mày:
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hứa Tiêu kiểm tra cơ thể từng người, rồi phát hiện ở sau cổ họ có một con chip trong suốt: “Không ngờ đại tiểu thư Cố lại giấu một nước cờ như thế. Tôi còn tưởng cô ấy dễ dàng buông tha cho đám người này, hóa ra là chờ chúng ta sập bẫy ở đây.”
“Đây là thứ gì?”
“Là công nghệ đen có thể điều khiển được hoạt động não bộ. Đây là công nghệ tầm cỡ quốc tế, dù có tiền cũng chưa chắc mua được. Cố Trà Hoan có thể sở hữu thứ này, không thể xem thường chút nào.”
Tống Ưu im lặng. Vô thức nhớ lại đêm hôm trước ,hình ảnh cô gái ngạo nghễ ấy qua màn hình theo dõi, ánh mắt điềm tĩnh, lý trí sắc bén đến kinh người.
Giống như một cú đấm nặng nề, giáng thẳng vào tâm trí.
Đây là một cô gái chẳng hề thua kém bất kỳ ai trong đội Satan trẻ trung, thông minh, can đảm và đầy quyết đoán.
Thậm chí, có lẽ cô còn sở hữu một thứ mà rất nhiều người ở đây không có: Sự tàn độc.
Một người chơi cao cấp đúng nghĩa.
Hứa Tiêu cau mày, suy nghĩ sâu xa: “Đám người này tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng. Xem ra tiểu thư Cố định dùng họ để trao đổi điều kiện , đem bản đồ kho báu đổi lấy mạng sống của họ.”
Tống Ưu hỏi: “Cậu nghĩ SA gia sẽ đồng ý trao đổi sao?”
Không cần trả lời, cả hai đều đã hiểu.
Theo người kia làm việc, mạng sống vốn dĩ không phải điều quan trọng.
Họ theo đuổi điều gì?
Danh vọng, giàu sang, quyền lực.
Những thứ ấy, người kia đều có thể cho.
Mà một khi đã nhận được quá nhiều, con người ta dễ cam tâm tình nguyện bước vào con đường không thể quay đầu.
Có lúc, họ còn nghĩ rằng một cái mạng mà thôi, có thì tốt, không có… cũng chẳng sao.
Cho đến giờ đội Satan vẫn đứng vững không xoay chuyển, danh thế lừng lẫy. Người đứng đầu , SA cũng rất nhanh đã xây dựng nên một đế chế của riêng mình.
Và giờ đây, có kẻ bắt đầu xâm nhập.
Là một Satan khác giống anh ta ?
Hay là… một vị thần ẩn mình bấy lâu?
Không thể đoán được.
Nhưng Tống Ưu và Hứa Tiêu đều hiểu — tấm màn của cuộc chiến này, đã chính thức được vén lên.
Hai người rảo bước lên tầng 40 của khách sạn, đến trước cửa phòng SA.
Sau khi gõ cửa ba lần, họ đẩy cửa bước vào.
Hứa Tiêu khẽ nói: “Cậu vào một mình đi, tôi chờ ngoài này.”
Cô sợ lão đại , điều này Tống Ưu hiểu rõ. Nhưng nói thật, bản thân anh ta mỗi lần gặp SA cũng chẳng thể nào thảnh thơi nổi.
Khẽ gật đầu, anh ta bước vào một mình.
Trong phòng không bật đèn.
Rèm cửa che kín, ngăn hết ánh sáng bên ngoài.
Một người đàn ông cao lớn, đường nét anh tuấn, đang ngồi trên chiếc sofa da màu đen sát cửa sổ, chậm rãi hút thuốc. Gương mặt bị bóng tối và làn khói thuốc che khuất, chỉ thấy ánh lửa lập lòe nhấp nháy.
Anh bắt chéo chân, khuỷu tay tựa vào trán như đang nghỉ ngơi.
Tống Ưu dè dặt cất tiếng: “SA .”
Ánh lửa vẫn cháy âm ỉ trong bóng tối.
Người đàn ông chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng: “Ừm.”
Tống Ưu căng thẳng đến mức co rút cả đầu ngón chân. Những lời đã chuẩn bị sẵn từ trước giờ lại nghẹn nơi cổ họng: “Cái đó… À… ừm…”
Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, đặt xuống gạt tàn.
Tống Ưu cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của anh, nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng báo cáo:
“Cố Trà Hoan đã gài chip điều khiển não lên người của chúng ta. Chúng tôi đoán cô ấy muốn dùng bản đồ kho báu để đổi lấy mạng sống của các huynh đệ.”
Tiếng bật lửa vang lên “tách” một tiếng.
Ngọn lửa xanh lam bùng lên trong bóng tối, chiếu rọi gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của SA. Đôi mắt thâm trầm, sắc lạnh, rồi lại nhanh chóng trở nên bình thản.
Anh hít một hơi thuốc, giọng lãnh đạm:
“Chuyện của cô ta, để tôi lo.”
Tống Ưu vội vàng gật đầu, liên tục nói “vâng vâng”, thấy rõ đối phương không hứng nói chuyện, anh ta rất biết điều nhanh chóng rút lui.
Chuyến đi ngắn ngủi tại Thụy Sĩ sắp kết thúc.
Từ khi Cố Trà Hoan thông báo sẽ về nước, Cố Lệnh liền kêu trời không dứt, kéo theo Khương Sán uống rượu Tây suốt hai ngày.
Hai người say khướt, vừa uể oải vừa rên rỉ.
Đến khi bị Cố Trà Hoan dùng “thủ đoạn đặc biệt” giúp tỉnh rượu, cả hai lập tức ngoan ngoãn, không dám tái phạm, đành an phận chờ đợi ngày khởi hành.
Mấy ngày nay, Cố Trà Hoan gần như không ra khỏi phòng, chỉ khi đến bữa ăn mới xuất hiện thoáng chốc.
Đa phần thời gian, cô đều để Louis mang cơm đến tận nơi.
Trước đây, Cố Lệnh có lẽ sẽ ồn ào phàn nàn, nhưng lần này anh hoàn toàn im lặng , thậm chí có phần thương cảm cho cô em gái này.
Cố gia to lớn từ lâu đã đặt gánh nặng lên vai cô.
Một cô gái ở cái tuổi vẫn nên là đóa hoa e ấp, lại phải dùng bờ vai nhỏ bé của mình để chống đỡ cả một đại tộc.
Giống như lạc đà bước qua sa mạc, mỗi bước chân của cô đều in thật sâu vào cát vàng – mang theo gánh nặng mà vẫn kiên cường tiến về phía trước.
Đôi khi, Cố Lệnh tự hỏi nếu Cố Trà Hoan không quá thông minh, có lẽ… cô đã không cần phải chịu nhiều đến thế.
Ông trời luôn công bằng ban cho một người món quà nào đó, cũng lấy đi những thứ khác.
Cố Trà Hoan có tài năng, có địa vị, là tiểu thư danh giá số một Khang Dụ Thành.
Nhưng cô cũng bị trói buộc, dồn ép, kiểm soát.
Đang miên man trong những dòng suy nghĩ, Cố Lệnh không nhận ra Cố Trà Hoan đã đứng ngay trước mặt mình.
Khi bất ngờ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp, yêu kiều ấy, anh giật mình suýt ngã khỏi ghế.
Cố Trà Hoan bật cười vui vẻ:
“ Anh , mai chúng ta về nước.”
Cố Lệnh không hiểu cô muốn biểu đạt điều gì, cũng lười suy đoán.
Mỗi lần nói chuyện với cô, anh luôn có cảm giác như đang bị lãnh đạo kiểm tra công việc.
Chỉ hờ hững đáp: “Ừ.”
Rồi im lặng.
“ Anh có điều gì muốn nói với em không?" Cô ngồi xuống bên cạnh Cố Lệnh, thăm dò nhìn anh, khẽ mỉm cười dịu dàng.
Cố Lệnh bị nụ cười đó làm cho da đầu tê dại, âm thầm xoa nhẹ cánh tay đang nổi da gà: "Anh có thể nói gì với em đây?"
"Ví dụ như, trách em vì sao không phát hiện sớm cái bẫy của người khác, vì sao không tìm được bản đồ sớm hơn."
Hoặc là nói một câu vì sao Trì Đàm lại xuất hiện ở núi Nal một cách đột ngột...
Những lời sau đó, Cố Trà Hoan không nói ra, chỉ cười mắt cong cong nhìn anh ta .
Cố Lệnh không hiểu được ý của cô, chỉ cho rằng cô đang tự trách, thần sắc dịu lại: "Trà Hoan, những chuyện này đều không trách em."
Cố Trà Hoan vẫn nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, thâm ý sâu xa lầm bầm: "Thật sao?"
"Thật mà, em không nên tự trách, đợi về Khang Dụ Thành, anh sẽ cầu xin ông nội, bảo ông ấy đừng trách em. Em là con gái, sống vui vẻ là quan trọng nhất."
Thần sắc của cô gái vốn dịu dàng ấm áp bỗng có chút phai nhạt: "Anh trai đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta về nhà."
Cố Lệnh có chút như lọt vào trong sương mù.
Khi Khương Sán đến, anh ta chỉ kịp thoáng thấy bóng Cố Trà Hoan vụt qua, nghi hoặc nhìn về phía Cố Lệnh.
Cố Lệnh nhún vai, tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả.
Khương Sán ngồi xuống nói: "Ngày mai về nước, tôi định sẽ đi cùng hai người."
"Được thôi."
"Chỉ là lần này trở về, Khang Dụ Thành e là sẽ không yên bình."
Hai người nhìn nhau. Cố Lệnh đột nhiên đưa tay ra: "Khương Sán, mặc kệ Cố gia sẽ phải đối mặt với điều gì, tôi hy vọng chúng ta sẽ không trở thành kẻ địch."
Khương Sán không chút do dự nắm lấy tay anh ta: "Mãi mãi sẽ không."
Ngày hôm sau, 3 giờ chiều, đoàn người của Cố Trà Hoan làm thủ tục đăng ký tại Bern, Thụy Sĩ. Để tránh bị người khác chú ý, họ không đi máy bay riêng.
Cố Trà Hoan không thích ồn ào nên không ngồi cùng Cố Lệnh và Khương Sán, chỗ ngồi của mấy người tách rời nhau.
Khương Sán vài lần muốn chạy đến bên cạnh Cố Trà Hoan, nhưng Cố Lệnh đã giữ anh ta lại: "Em gái tôi không thích người quá ngốc."
" Trông tôi ngốc lắm à?"
Cố Lệnh cười bí hiểm: "Cái dáng vẻ hấp tấp bộp chộp của cậu, trông rất ngốc. Nghe tôi này, địch không động ta không động, chúng ta lấy tĩnh chế động, lạt mềm buộc chặt, anh em nhất định sẽ giúp cậu cưa đổ em gái tôi!"
"Thật sao..." Khương Sán rất hoài nghi.
Hai người đang thực hiện chiêu "lạt mềm buộc chặt" đã uống hết mấy chai rượu vang đỏ nồng độ cao, đều say đến gần như mất trí, và không ngoài dự đoán, họ ngủ thiếp đi.
Bên cạnh Cố Trà Hoan vốn là một ghế trống. Cô đang đọc sách thì nghe thấy tiếng bước chân, một người đàn ông xa lạ ngồi xuống cạnh .
Tay đang lật trang sách dừng lại. Hai giây sau, ngón tay buông trang giấy ra, vẫn bình tĩnh đọc sách, chỉ là rũ mắt liếc nhìn người bên cạnh.
Từ góc độ này, có thể thấy đôi chân bắt chéo của người đàn ông vô cùng thon dài. Bàn tay anh ta đẹp một cách đáng ngạc nhiên, da trắng lạnh, các khớp xương rõ ràng và thon dài, lười nhác đặt trên đầu gối.
Anh ta đang thưởng thức chiếc bật lửa Givenchy, cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe danh tiếng, ngón giữa có một dòng hình xăm tiếng Anh màu đen. Trang phục xuất xứ từ Hugo Boss, mang phong cách Đức thanh lịch.
Không cần nhìn mặt, cô cũng biết người đàn ông này phải cực phẩm đến nhường nào. Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tà mị tuấn tú và đầy suy tư kia. Tuy nhiên, Cố Trà Hoan mày cũng không nhăn một chút, tiếp tục đọc sách.
Người bên cạnh đột nhiên lên tiếng, vẫn là giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, chỉ là so với mấy lần trước, có thêm chút ôn nhu khó dò: "Lại gặp mặt rồi, Cố Trà Trà."
Với giọng điệu quen thuộc như vậy, giờ đây Cố Trà Hoan khẳng định, người này có bệnh, mà bệnh cũng không nhẹ.
Trì Đàm đang nhìn cô, nói đúng hơn từ khi lên máy bay, anh ta vẫn luôn nhìn cô.
Đối với thái độ coi thường của cô, Trì Đàm khẽ nghiêng người, nới lỏng cà vạt một chút. Ánh mắt rũ xuống, dừng lại trên trang sách cô đang đọc – cuốn "Kill Bill".
Anh nhướng mày.
Tay vươn tới, muốn chạm vào lọn tóc rủ xuống bên tai cô.
Cố Trà Hoan dù đang đọc sách, nhưng vẫn chú ý động tác của anh ta , nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay anh ta, lực đạo không nhẹ không nặng.
Trì Đàm nheo mắt lại, nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình .
Bàn tay thật đẹp, sơn móng tay đỏ rực, diễm lệ mê hoặc. Làn da trắng lạnh càng làm nổi bật, toát ra vẻ yêu mị. Điểm duy nhất không hoàn hảo là, tay cô quá lạnh.
Không lẽ , trái tim cũng lạnh như vậy?
Cô hất tay anh ra, đầu không ngẩng, giọng điệu cũng nhạt: "Chúng ta quen nhau sao?"