Tiết học đầu tiên vào sáng sớm là môn Tiếng Anh.

Chu Trác Cảnh ủ rũ nằm úp sấp sau cuốn sách giáo khoa, nghe tiếng Anh trong cuộn băng nghe và vẽ nguệch ngoạc trên giấy trả lời.

Kỳ Ngôn nhìn cậu vài lần, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Tối qua không ngủ ngon à?”

“Không có.” Chu Trác Cảnh cố gắng hít hít mũi, kéo chặt áo đồng phục rộng thùng thình trên người, “Tối qua bị gió, có chút cảm cúm.”

–"Trúng gió?” Kỳ Ngôn nhướng mày, hơi khó hiểu, “Tài xế dừng xe ngay cửa mà, sao lại bị trúng gió được?”

–“Cái đó……” Chu Trác Cảnh trầm ngâm một lát. Đúng lúc cậu còn đang do dự, tiếng băng nghe đột nhiên dừng lại.

Cả lớp tức khắc im lặng, mọi người đều cúi đầu căng thẳng, sợ giây tiếp theo sẽ bị giáo viên Tiếng Anh gọi lên trả lời.

Chu Trác Cảnh cũng không ngoại lệ, hôm nay cậu căn bản không nghe kĩ phần nghe, tất cả đáp án đều đánh bừa chữ C.

Thật không may, sợ gì thì gặp nấy, giáo viên Tiếng Anh đi một vòng, đã mở miệng: “Chu Trác Cảnh, nói đáp án của em.”

Chu Trác Cảnh giật mình, theo bản năng đứng lên.

Mái tóc xoăn tít lắc lư hai cái theo động tác của cậu, cuối cùng rũ xuống trán.

Cậu chớp mắt, cúi đầu nhìn đáp án của mình, rồi lại nhìn giáo viên, nhỏ giọng nói: “Chọn C.”

Thật là chó ngáp phải ruồi, giáo viên hài lòng gật đầu, tiếp tục hỏi: “Câu thứ hai đâu?”

–"Câu thứ hai……” Chu Trác Cảnh thở dài chấp nhận số phận, “Thưa cô, em chọn toàn bộ là C ạ.”

Cậu vừa nói xong, cả lớp liền bật cười.

Giáo viên Tiếng Anh vừa tức vừa buồn cười, vẫy tay bảo cậu ngồi xuống, rồi lại cảm thán: “Chu Trác Cảnh, lần sau phải học hành chăm chỉ nhé, nhớ năm đó, hai anh trai em đều là học sinh giỏi của trường, em cũng không thể làm mất mặt nhà họ Chu được.”

Chu Trác Cảnh khổ sở dạ một tiếng, đầu cậu nặng trĩu, chỉ đứng một lát đã cảm thấy hoa mắt, khi ngồi xuống còn có chút loạng choạng.

–“Cậu thật sự không sao chứ?” Kỳ Ngôn lo lắng kéo tay cậu, nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn, “Sao áo đồng phục của cậu lại rộng thế này?”

Tối qua nhiệt độ có hơi lạnh.
Từ Trạch Sinh dứt khoát bảo cậu mặc đồng phục về nhà.

Hôm nay cậu đặc biệt mang quần áo đến trường, chỉ muốn trả lại cho Từ Trạch Sinh.

–"Bởi vì……” Chu Trác Cảnh hắng giọng, nghĩ đến định kiến của Kỳ Ngôn đối với Từ Trạch Sinh, cậu không thể nào mở lời được.

–"Tiểu Cảnh, cậu có chuyện giấu tớ” Kỳ Ngôn trông có vẻ hơi tổn thương, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần, “Ngay cả tớ cũng không thể nói sao?”

–“Không phải.” Chu Trác Cảnh vội vàng lắc đầu, “Cái này, đây là đồng phục của Từ Trạch Sinh.”

Từ Trạch Sinh. Sao lại là cậu ta!

Kỳ Ngôn nắm chặt tay đặt dưới bàn, xem ra những bức ảnh dán ở cửa vẫn chưa có tác dụng cảnh cáo, những thứ không đứng đắn đó cũng dám vọng tưởng cướp đi người mà Kỳ Ngôn đã bảo vệ bao năm.

Ngộ ha loại người đi bôi đen người khác không xứng để phát ngôn '-'

–"Kỳ Ngôn?” Chu Trác Cảnh đẩy đẩy cậu, rồi nhỏ giọng giải thích, “Cậu có thể đã hiểu lầm Từ Trạch Sinh, cậu ấy không phải loại người như cậu nghĩ, cậu ấy tính tình rất tốt, làm người cũng rất lương thiện.”

Đúng vậy, nếu không phải người tốt, Từ Trạch Sinh làm sao sẽ hết lần này đến lần khác, tha thứ cho kẻ ác độc trong giấc mơ của cậu. Giai đoạn sau của giấc mơ, cậu gần như bị lòng ghen tị che mờ mắt, dùng mọi thủ đoạn để hãm hại Từ Trạch Sinh, nhưng Từ Trạch Sinh chưa bao giờ trách tội cậu, thậm chí còn muốn kết giao với cậu, cuối cùng vẫn là những kẻ theo đuổi cậu ta không thể chấp nhận được, ngấm ngầm ra tay với cậu, kết thúc mọi thứ.

–“Phải không, cậu ta thật sự tốt như cậu nói sao?” Kỳ Ngôn cong môi, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, “Có cơ hội tớ cũng muốn làm quen với cậu ta.”

–"Thật sao?” Chu Trác Cảnh tin là thật mà trợn tròn mắt, “Tuyệt quá, tối nay tớ sẽ nói với cậu ấy.”

Tối nay?

Trong lòng Kỳ Ngôn càng lạnh lẽo. Thì ra tối qua bị trúng gió cũng là ở bên cậu ta sao?

–“Tiểu Cảnh, tớ không biết……” Hắn nghiến chặt răng, sự chua xót trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng, “Cậu và Từ Trạch Sinh, thì ra lại thân thiết đến vậy.”

Chu Trác Cảnh không cảm nhận được sự khác thường của Kỳ Ngôn, cậu sờ đầu, nghĩ đến mối quan hệ trớ trêu giữa mình và Từ Trạch Sinh.

–“Sau này có lẽ sẽ thân hơn nữa.”

Còn muốn thân hơn nữa? Kỳ Ngôn không kiểm soát được cảm xúc, trên tay dùng sức, bóp gãy một cây bút chì.

Vào lúc chiều tối, còn một chút thời gian nữa mới đến giờ tự học buổi tối.

Chu Trác Cảnh từ nhà ăn đi ra, từ xa đã thấy Từ Trạch Sinh ngồi giữa sân thể dục.

Cậu ấy dường như đang học thuộc bài, trong tay cầm sổ tay, miệng lẩm bẩm không nghỉ.

Thấy cậu ấy học thuộc nghiêm túc, Chu Trác Cảnh bỗng nảy ra ý xấu, rón rén vòng ra phía sau, muốn dọa cậu ấy giật mình.
Nhưng cậu còn chưa đến gần, một nam sinh mặc đồ thể dục đã đi trước cậu, chen đến bên cạnh Từ Trạch Sinh.

Hai người trông có vẻ quan hệ không tồi, Từ Trạch Sinh hiếm khi không mặt lạnh, nghiêng đầu nói chuyện với nam sinh đó.

Chỗ cậu đứng còn cách một khoảng, không nghe rõ nội dung cuộc đối thoại, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy Từ Trạch Sinh hình như gọi đối phương là “Cố Thường Phi”.

Cố Thường Phi, Cố Thường Phi.
Một cái tên rất quen thuộc.

Chu Trác Cảnh cau mày, luôn cảm thấy đã nghe ở đâu đó.

Không đợi cậu suy nghĩ lại, Kỳ Ngôn đã mang theo hai chai đồ uống đến trước mặt cậu, cất tiếng ngắt ngang suy nghĩ của cậu. "Tiểu Cảnh, đi thôi, về phòng học nào.”

Chu Trác Cảnh nghe vậy, không nghĩ nhiều, liền đi theo Kỳ Ngôn về phía phòng học.

Cậu suy tư, không chú ý rằng cùng lúc cậu quay người, Từ Trạch Sinh cũng quay đầu nhìn về phía cậu.

Hoàng hôn dần buông, Chu Trác Cảnh ngoan ngoãn đi theo sau Kỳ Ngôn, hai cái bóng hẹp dài gần như giao nhau.

Từ Trạch Sinh nheo mắt lại, chỉ cảm thấy ánh chiều tà chói mắt.
Trở về phòng học, Chu Trác Cảnh mới muộn màng phản ứng lại. Cố Thường Phi chẳng phải là một trong những kẻ theo đuổi Từ Trạch Sinh trong giấc mơ của cậu sao!

Trong giấc mơ, hắn là con riêng của nhà họ Cố, bề ngoài bình thường, nhưng thực chất tâm cơ thâm sâu. Sau khi Cố phụ qua đời, những người thừa kế nhà họ Cố cũng liên tiếp gặp tai nạn, cuối cùng chỉ còn lại hắn, kế thừa toàn bộ tài sản của nhà họ Cố.

Thì ra họ đã quen biết sớm như vậy sao?

Chu Trác Cảnh bỗng nhiên có chút bất an.

Cậu không quên, giai đoạn sau cậu bị đuổi khỏi nhà họ Chu, trong đó cũng có một phần công sức của Cố Thường Phi.

Một người có thủ đoạn như vậy, cậu không thể đắc tội, sau này gặp phải vẫn nên tránh xa một chút thì hơn.

Kỳ Ngôn thấy cậu mơ mơ màng màng, không nhịn được lấy đồ uống lạnh chạm vào mặt cậu.
“Nghĩ gì đó?”

–"Kỳ Ngôn.” Chu Trác Cảnh quay đầu nhìn hắn, tức khắc có chút kỳ quái, Kỳ Ngôn đã bầu bạn với cậu nhiều năm như vậy, sao lại không xuất hiện trong giấc mơ giai đoạn sau của cậu, “Cậu nói, nếu một ngày nào đó tớ không phải con của nhà họ Chu, cậu còn sẽ làm bạn với tớ không?”

–“Ngốc nghếch à.” Kỳ Ngôn gõ đầu cậu, “Tớ làm bạn với cậu, không liên quan đến việc cậu có phải con nhà họ Chu hay không, đừng suy nghĩ vớ vẩn.”

Chu Trác Cảnh ừ một tiếng, trong đầu lại toàn là lời nói của Kỳ Ngôn ngày hôm qua.

Nếu cậu trở về gia đình ban đầu, Kỳ Ngôn không muốn làm bạn với cậu cũng là điều có thể tha thứ được.

Chẳng trách sau này trong giấc mơ dần dần không còn bóng dáng cậu ấy.

Tâm trạng sa sút kéo dài đến tận khi tan học.

Cho đến khi một hơi ấm bao bọc lấy lòng bàn tay cậu.

Chu Trác Cảnh ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Từ Trạch Sinh nắm tay mình, bước qua đường cái.

Những ngày sắp tới, cậu ấy cũng sẽ đối xử với Cố Thường Phi như đối xử với mình, chăm sóc chu đáo sao?

Không đúng.

Họ đã quen biết từ sớm rồi. Cố Thường Phi e rằng đã chứng kiến sự dịu dàng của Từ Trạch Sinh sớm hơn cả cậu.

–“Chu Trác Cảnh.” Từ Trạch Sinh thấy chóp mũi cậu đỏ bừng, còn tưởng cậu lạnh, vươn tay kéo khóa áo khoác đồng phục lên cao nhất, “Cậu đang ngẩn người nghĩ gì đấy?”

–“Không có.” Chu Trác Cảnh nghe thấy cách gọi mới lạ của cậu ta, trong lòng càng thêm khó chịu, “Không phải bảo cậu gọi tôi là Tiểu Cảnh sao?”

–“Tôi……” Từ Trạch Sinh dừng lại một chút, “Tôi không muốn giống những người khác.”

–“Những người khác?”

–“Kỳ Ngôn cũng gọi cậu như vậy.”

–"Nhưng Kỳ Ngôn cũng là bạn tốt của tôi mà.”

Cậu vừa nói xong, Từ Trạch Sinh liền đen mặt.

–"Cũng là ?” Từ Trạch Sinh tiến lại gần cậu vài phần, “Tôi và cậu ta trong lòng cậu chẳng lẽ không có gì khác biệt sao?”

Chu Trác Cảnh rụt đầu lại phía sau, đang định mở miệng thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Hai người cùng quay đầu, chỉ thấy Kỳ Ngôn vẫy tay với họ.

–“Tiểu Cảnh, tối nay tớ cũng cùng cậu đưa bạn Từ về nhà nhé.”

Lời của tác giả: Chương sau là chiến trường tình địch!

Vì có nhân vật mới xuất hiện nên vẫn muốn nói một chút, giữa hai công không có quan hệ mập mờ, giấc mơ của Tiểu Cảnh không phải là toàn cảnh, nên có sự hiểu lầm về mặt lý giải, cậu ấy tự cho là sẽ bị vạn người ghét bỏ, nhưng thực ra lại là vạn nhân mê, đại khái là như vậy.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play