Trăng sáng sao thưa, đi qua cổng trường ồn ào, con đường nhỏ gần đó chỉ có lác đác bóng dáng vài người.
Chu Trác Cảnh ôm cặp sách, cẩn thận đi theo sau Từ Trạch Sinh.
Khoảng cách giữa hai người là một bước, không xa cũng không gần, vừa đủ để cậu mỗi bước đều có thể dẫm đúng bóng dáng người phía trước.
Lúc này đang là đầu hè, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn.
Chu Trác Cảnh chỉ mặc một chiếc áo cộc tay mỏng manh, không chịu nổi gió đêm thổi, hắt hơi mấy cái nặng nề.
–"Không sao chứ?”
Giọng nam trầm thấp cùng với chiếc áo khoác đồng phục, bao phủ lấy vai cậu.
Chu Trác Cảnh hít hít mũi, ngước mắt nhìn về phía người cao hơn mình nửa cái đầu.
Từ Trạch Sinh không biết dừng lại từ lúc nào, ngũ quan của cậu ấy rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, hốc mắt sâu thẳm, dưới sống mũi thẳng tắp, môi mỏng khẽ mở, dù chỉ mặc chiếc áo phông trắng đơn giản nhất, khắp người vẫn toát ra vài phần khí chất cao quý không thể với tới.
Trước đây cậu luôn thắc mắc, rõ ràng là anh em, tại sao hai người anh lại có diện mạo hoàn toàn khác cậu. Giờ nhìn thấy Từ Trạch Sinh, cậu cuối cùng cũng đã biết câu trả lời, làm gì có đột biến gen nào, cậu là một thiếu gia giả bị ôm nhầm, sao có thể giống người nhà họ Chu được.
–"Chu… Chu Trác Cảnh.” Từ Trạch Sinh ho nhẹ hai cái, “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Tại sai đẹp chiêu á anh :))
Đây là lần đầu tiên cậu ấy gọi tên Chu Trác Cảnh, trong giọng nói còn có chút ngại ngùng.
Chu Trác Cảnh phản ứng lại, thấy cậu ấy đút hai tay vào túi, ống tay áo rộng thùng thình rung lên theo gió đêm phần phật, không khỏi lo lắng nói: “Cậu đưa áo khoác cho tôi mặc, không lạnh sao?”
–“Không lạnh.” Từ Trạch Sinh run nhẹ bả vai nói xong liền xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
– "Này này!” Chu Trác Cảnh vội vàng đuổi theo, nắm lấy cánh tay cậu ấy, “Cậu, hôm nay thầy Lý có trách cậu không?”
Cậu đến muộn, lúc đến Từ Trạch Sinh đã cùng giáo viên chủ nhiệm đi ra ngoài nửa ngày.
–“Ừm.” Từ Trạch Sinh thì không giấu giếm, “Phải viết bản kiểm điểm.”
–“Hả?” Chu Trác Cảnh lập tức kêu lên, “Sao thầy ấy lại như vậy, không hỏi trắng đen gì mà đã bắt cậu viết kiểm điểm sao?”
Cậu giận dỗi nhăn mặt lại, khuôn mặt còn chút mũm mĩm phồng hai má bánh bao, hằn vài nếp nhăn, rất giống một con mèo con xù lông.
Từ Trạch Sinh nhìn thấy trong lòng ấm nóng lên, giọng nói cũng nhẹ đi vài phần.
–“Chu Trác Cảnh, tôi đánh nhau bên ngoài, ảnh hưởng không tốt, đúng là nên viết bản kiểm điểm. Không đáng để cậu tức giận.”
–“Tôi…” Chu Trác Cảnh dừng lại một chút, khí thế mềm xuống, “Tôi không tin cậu đánh nhau.”
–“Có đánh.” Từ Trạch Sinh trầm mắt xuống, “Chu Trác Cảnh, tôi sẽ đến những nơi không thể gặp ánh sáng để làm thêm, cũng sẽ vì thiếu mấy đồng tiền mà đánh nhau với người khác. Hai chúng ta vốn dĩ không phải người cùng một thế giới, cậu không cần…”
Lời cậu ấy chưa nói hết, liền cảm giác vai nặng trịch.
Vị thiếu gia nhỏ được bảo vệ rất tốt từ nhỏ của Chu gia, lúc này đang vùi đầu vào cổ cậu ấy.
Mái tóc xoăn nũng nịu cọ cọ hàm dưới của cậu ấy.
Hơi mềm, cũng hơi nóng.
Cậu ấy vươn tay, muốn an ủi, nhưng lại không biết làm sao mà cứng đờ giữa không trung.
–“Từ Trạch Sinh, cậu đánh nhau với người khác có đau không?” Chu Trác Cảnh rầu rĩ nói, “Chắc chắn sẽ đau chứ, cậu vốn dĩ không nên sống một cuộc sống như vậy mà.”
Cậu cảm thấy mình thật là tệ.
Mọi thứ Từ Trạch Sinh trải qua vốn nên do cậu gánh chịu, cậu chiếm hết mọi lợi thế, vậy mà lại không có dũng khí nói thẳng sự thật với người nhà họ Chu.
Chu Trác Cảnh càng nghĩ càng hụt hẫng, đầu nóng lên, liền mở miệng: “Cậu về nhà với tôi đi, cậu mới là *******!”
Giọng nói vừa dứt, mấy chữ “thiếu gia chân chính của Chu gia” lại trống rỗng bị tắt tiếng, Chu Trác Cảnh thử lặp lại mấy lần, nhưng vẫn không thể nói hết câu.
Chẳng lẽ là do cốt truyện vẫn chưa tiến triển đến Chu gia nhận thân, cậu không thể tiết lộ trước?
–“Tôi mới là cái gì?” Từ Trạch Sinh nghe cậu lẩm bẩm nửa ngày, vẫn không có nguyên cớ, không khỏi có chút nghi hoặc.
–“Cậu mới là…” Chu Trác Cảnh suy nghĩ nát óc nửa ngày cũng không tìm thấy lời bổ sung, thoáng chốc mặt mày cau có, “Tôi cũng không biết.”
Từ Trạch Sinh dở khóc dở cười, dùng sức xoa nhẹ đầu cậu.
“Dù sao cậu cũng đừng đánh nhau với người ta.” Chu Trác Cảnh nắm ống tay áo cậu ấy, lặp lại chủ đề vừa nãy, “Đánh nhau sẽ bị thương, rất đau, rất đau.”
Từ Trạch Sinh nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, lời từ chối đến bên miệng, không đành lòng nói ra.
–“Được không?”
–“…Ừm.”
Dễ gì chịu nỗi, nghị lực bay rồi :3
Lời hỏi han mềm mại truyền đến bên tai, Từ Trạch Sinh như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Con đường nhỏ lờ mờ, bóng cây xao động, thiếu niên kéo người cao hơn mình nửa cái đầu, vừa đi vừa lải nhải không ngừng.
–“Từ Trạch Sinh, chúng ta là bạn bè đúng không?”
–“Nếu cậu không có tiền, đến Chu gia làm việc được không?”
–“À đúng rồi, sao cậu vẫn gọi tôi là Chu Trác Cảnh, nghe lạ quá à.”
–"Người trong nhà đều gọi tôi là Tiểu Cảnh, cậu cũng gọi tôi là Tiểu Cảnh được không?”
...
Chu Trác Cảnh thấy cậu ấy không đáp lời, cuối cùng lại gãi gãi đầu.
“Tôi có hơi dài dòng không?”
–“Không.” Từ Trạch Sinh lắc đầu, cậu ấy chưa bao giờ có cảm giác này, lòng ngực xao xuyến, ngay cả tiếng ve phiền não cũng nghe ra vài phần ngọt ngào, “Cậu nói chuyện rất hay.”
–“Bình thường thôi mà.”
–“Rất hay mà.”
Từ Trạch Sinh kiên trì, Chu Trác Cảnh thì mặt đỏ bừng.
–“Cậu sao lại khen người khác như vậy!”
–“Nên khen thế nào?”
Khen thế nào? Cậu làm sao biết!
Chu Trác Cảnh sốt ruột, hất tay áo liền đi về phía trước.
Từ Trạch Sinh chậm rãi đi theo sau cậu, chưa đầy ba giây đã thấy người phía trước quay đầu lại, bực bội nói: “Cậu mau đi theo tôi!”
Cùng lúc đó, trong bóng cây, một ánh sáng trắng chợt lóe lên.
Người đàn ông áo đen thu lại camera, lẩn vào màn đêm.
Chu Trác Cảnh về đến nhà chậm hơn thường lệ vài phút.
Cậu xách cặp sách vào cửa, ngẩng mắt lên thì thấy Chu Trác Lan đang ngồi ở phòng khách, vẻ mặt có chút không ổn.
“Anh hai” Cậu sợ hãi kêu một tiếng, “Hôm nay anh không vui sao?”
“Tiểu Cảnh, lại đây ngồi.” Chu Trác Lan vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình.
Chu Trác Cảnh do dự một lát, đi đến ngồi xuống bên cạnh anh mình.
–"Gần đây em ở trường học thế nào?” Chu Trác Lan cười với cậu, nhưng đáy mắt không có chút ý cười nào.
–"Thì… Giống bình thường thôi ạ.” Chu Trác Cảnh nói có chút chột dạ, cậu thật sự không nghĩ ra gần đây mình đã phạm lỗi gì, chẳng lẽ là kỳ thi giữa kỳ tháng trước, điểm vật lý của cậu chỉ được 5,8.
–“Tiểu Cảnh, anh nghe nói hai ngày nay em đặc biệt đưa một bạn học trong lớp về nhà, phải không?”
Chu Trác Lan nhớ lại những bức ảnh thủ hạ gửi về, suýt chút nữa không kiềm chế được cơn giận.
–“Vâng.” Chu Trác Cảnh thẳng thắn gật đầu, “Cậu ấy là bạn thân của em, cậu ấy tên là Từ Trạch Sinh.”
–“Thật sự chỉ là bạn thân?” Chu Trác Lan nhướng mày, hiển nhiên không tin.
–"Thật mà là bạn thân.” Chu Trác Cảnh khó hiểu nhìn anh mình, không nghe hiểu ý ngoài lời
–“Không thì còn có thể là gì chứ?”
Chu Trác Lan cứng họng, đứa em trai ngốc nghếch của mình trông có vẻ không hề thông suốt, vậy mà anh lại lo lắng cả ngày trời. Tuy nhiên, em trai anh ngốc, nhưng bạn nam trong lớp thì không ngốc, nghĩ đến đây, anh lại không nhịn được dặn dò.
–“Em nên tránh xa cậu ta ra một chút.”
‐“Tại sao ạ?”
–“Cậu ta nhìn không phải dạng người tốt.”
“…”
Chu Trác Cảnh nghĩ đến khuôn mặt của Từ Trạch Sinh có tám phần giống Chu Trác Lan, không khỏi trầm tư.