Nơi ở của Trạch Sinh không xa trường.
Trong cơn mưa đi một lát đã tới con hẻm nhỏ cậu ấy thường ra vào.
–"Cậu…”
–"Tôi tới rồi.”
Hai người đồng thanh mở miệng, Chu Trác Cảnh sững sờ, vội vàng cúi đầu.
Xong rồi, xong rồi.
Người ta căn bản chưa từng nói ở đâu.
Cậu đột nhiên mở miệng, chẳng phải đã bại lộ rằng mình vẫn luôn lén lút chú ý đối phương sao?
Từ Trạch Sinh sẽ không nghĩ cậu là biến thái chứ!
Chu Trác Cảnh khổ sở thở dài, định giải thích, thì nghe Từ Trạch Sinh đã lên tiếng.
–"Đầu cậu tròn thật.”
–"Hả?”
Chu Trác Cảnh nghi hoặc ngẩng đầu lên, không hiểu sao chủ đề lại chuyển sang cái đầu của cậu.
–“Rất tròn.” Từ Trạch Sinh nhìn kỹ cậu, lặp lại một lần “Đầu rất tròn, mặt rất tròn, mắt cũng rất tròn.”
–“Tôi rất tròn?” Chu Trác Cảnh chỉ chỉ mình, vẫn còn ngớ người.
Lúc này gió đêm ẩm ướt lẫn hạt mưa phất qua, tóc mai cậu bám chặt vào trán, đôi mắt đen láy ngơ ngác chớp chớp hai cái, chóp mũi ửng hồng, giống như một chú cún con ướt sũng, chờ đợi chủ nhân vuốt ve.
Từ Trạch Sinh ngẩn ngơ, gần như theo bản năng nói: “Có thể sờ một chút không?”
–"Cái gì?”
–"Sờ đầu.”
Chu Trác Cảnh cứng họng, xác định Từ Trạch Sinh không đùa, do dự một lát, đành nhắm mắt lại, giơ ngón trỏ lên nói: “Chỉ một chút thôi.”
Từ Trạch Sinh gật đầu, bàn tay to đặt lên đỉnh đầu Chu Trác Cảnh.
Quả nhiên giống như cậu tưởng tượng, ẩm ướt mềm mại, xù xù rất thoải mái.
Đáng tiếc chưa kịp hành động, đối phương đã đột nhiên ngẩng đầu lên: “Một chút đủ rồi.”
Giọng điệu của cậu có vài phần nũng nịu.
Từ Trạch Sinh tiếc nuối rụt tay về, vẻ mặt vẫn còn lưu luyến.
–"Cậu… cậu không phải tới rồi sao?” Chu Trác Cảnh nhẹ nhàng đẩy cậu ấy một cái, “Muộn rồi, cậu mau về nhà đi.”
Từ Trạch Sinh bình tĩnh nhìn cậu, nửa ngày sau mới mở miệng.
–"Cảm ơn.”
–"Cảm ơn tôi cái gì cơ?”
Từ Trạch Sinh không nói gì thêm, nhét ô lại vào tay cậu, rồi nhanh chân bước vào con hẻm nhỏ.
Chu Trác Cảnh lúc này mới thấy một bên ống tay áo của cậu ấy ướt đẫm, tâm trạng nhất thời có chút phức tạp. Vừa nãy lúc mở ô, Từ Trạch Sinh hình như vẫn luôn nghiêng về phía cậu.
Thì ra không phải cậu ảo giác.
Chu Trác Cảnh cầm ô, chầm chậm đi về phía chỗ tài xế đỗ xe.
Cậu nghĩ. Từ Trạch Sinh thật đúng là chu đáo.
Học giỏi, lại còn đẹp trai như vậy. Thảo nào lại trở thành vạn nhân mê được mọi người yêu thích. Nếu như cậu là nữ sinh…
Phì phì phì!
Chu Trác Cảnh vỗ vỗ đầu, sao cậu có thể có ý nghĩ không an phận với nhân vật chính chứ.
Phải biết rằng những người theo đuổi nhân vật chính đều là đại gia trong ngành công nghiệp tương lai, căn bản không thể nào để ý đến cậu. Cậu vẫn nên thành thật giữ quan hệ tốt với nhân vật chính, sau khi tốt nghiệp thì thi đại học ở một nơi xa hơn, rời khỏi Chu gia, sống một cuộc sống tốt đẹp.
Cậu suy nghĩ suốt đường, về đến nhà vẫn còn chìm đắm trong những dự định tương lai.
–"Tiểu Cảnh, em đang nghĩ gì vậy?”
Một giọng nam cắt ngang suy nghĩ của cậu.
Chu Trác Cảnh quay đầu, thấy anh hai Chu Trác Lan đang bưng một ly sữa bò đứng ở cửa bếp.
Chu gia có ba người con trai, cậu là út, trên cậu còn có hai người anh. So với anh cả ít nói, anh hai Chu Trác Lan hiền lành lại thân thiết với cậu hơn.
Chu Trác Lan chỉ lớn hơn cậu ba tuổi, tuổi còn trẻ đã ôm trọn mấy giải thưởng lớn về piano trong và ngoài nước, ngón tay linh hoạt của anh thậm chí còn được bảo hiểm tám chữ số chờ nhận.
Thế nhưng “đóa hoa cao lãnh” trong mắt người ngoài, thực chất lại là một “ tên cuồng em trai”, trong cuộc sống, mọi chuyện liên quan đến Chu Trác Cảnh, từ lớn đến nhỏ, anh ấy luôn tự tay làm.
Ví dụ như việc hâm nóng một ly sữa bò trước khi ngủ cho Chu Trác Cảnh.
–“Anh hai”
Chu Trác Cảnh dừng lại một chút, nghĩ đến anh hai luôn cưng chiều cậu, trong lòng không khỏi có chút chua xót. Anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết cậu không phải là con của Chu gia, sau này có khi nào sẽ đối xử với cậu như người xa lạ không.
–“Tiểu Cảnh, mắt em sao mà đỏ vậy?” Chu Trác Lan không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy vẻ mặt Chu Trác Cảnh không ổn, lập tức đặt sữa bò xuống, mấy bước đến trước mặt cậu, ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng hỏi, “Ai bắt nạt em? Nói cho anh, anh sẽ đòi lại công bằng cho em!”
–“Không ai bắt nạt em.” Chu Trác Cảnh lắc đầu, nói nhỏ, “Anh, nếu em không phải em trai ruột của anh, anh còn có đối tốt với em như vậy không?”
–"Nói gì ngốc nghếch vậy.” Chu Trác Lan cười khẽ xoa đầu cậu, “Em mãi mãi là em trai của anh.”
–“Em nói, em nói nếu mà!” Chu Trác Cảnh ngẩng đầu, cố nặn ra một câu trả lời.
–“Nếu à.” Chu Trác Lan trầm ngâm một lát.
–“Nếu Tiểu Cảnh là em trai nhà người khác, anh có thể sẽ tìm cách cướp em về, cưng chiều như em trai ruột.”
–“Anh lại trêu em.” Chu Trác Cảnh bĩu môi, tâm trạng thì lại tốt lên vài phần
–“Làm gì có chuyện cướp về làm em trai.”
–“Thôi được rồi, nhóc con. Biết em sắp về, anh đã đặc biệt hâm nóng sữa bò cho em đấy.” Chu Trác Lan nửa ôm cậu đến bàn ăn, cầm ly sữa bò vừa nãy, đưa đến miệng cậu
–“Đừng nghĩ nhiều nữa, uống xong sữa bò rồi đi tắm rửa ngủ đi.”
Cảm xúc bất an được xoa dịu, Chu Trác Cảnh gật đầu, ôm ly sữa bò, từng ngụm nhỏ uống hết.
Thời gian không còn sớm, Chu Trác Cảnh uống xong sữa bò đã bị Chu Trác Lan thúc giục về phòng rửa mặt. Cậu ngoan ngoãn ôm cặp sách lên lầu, xoay người lại, không thấy nụ cười trên mặt anh mình vừa thoáng qua đã biến mất.
Một lúc sau, một người đàn ông mặc đồ đen bước vào thư phòng Chu gia.
–"Hôm nay tiểu thiếu gia ở trường học xảy ra chuyện gì?”
–"Không có bất kỳ điều gì bất thường.”
–"Không có?”
–"Nhưng tiểu thiếu gia lúc về đã che ô cho một người bạn học.”
–"Che ô?”
–"Đúng vậy.”
–"Đi điều tra người bạn học đó.”
–"Vâng.”
Che ô cho bạn học?
Chu Trác Lan nhíu mày, sao anh chưa từng thấy em trai mình có một mặt chu đáo như vậy.
Không lẽ…
Yêu sớm ư?
Chu Trác Lan chỉ là dự đoán, mặt anh đã tối đi hơn nửa.
Con ruồi bọ không biết sống chết nào, dám tơ tưởng đến bảo bối của Chu gia họ.
Em trai ruột thừa nhà anh á :))
Đáng chết.
Ngày mai anh nhất định phải nói chuyện tử tế với Chu Trác Cảnh về chủ đề này.
Có lẽ là có tiến triển với Từ Trạch Sinh.
Chu Trác Cảnh hiếm khi ngủ ngon một giấc, kết quả hôm sau đi học suýt nữa thì muộn.
Cậu dẫm tiếng chuông vào lớp, khác với không khí đọc sách buổi sáng thường ngày, lúc này trong lớp dường như có chút xôn xao.
–"Xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Trác Cảnh có chút buồn bực, đi đến chỗ ngồi, đưa tay đẩy đẩy Kỳ Ngôn bên cạnh, “Sao bọn họ kích động thế?”
–"Lúc cậu vào cửa không nhìn thấy bảng tin triển lãm ở cổng trường sao?” Kỳ Ngôn quay đầu đối mặt với cậu, dường như đang quan sát sự thay đổi biểu cảm của cậu, nhấn từng chữ, “Có người dán mấy tấm ảnh Từ Trạch Sinh đánh người ở quán bar, vừa nãy giáo viên chủ nhiệm đã đưa cậu ấy đi rồi.”
–"Cậu nói Từ Trạch Sinh?” Chu Trác Cảnh không thể tin được mà mở to mắt, nếu là trước kia, cậu có thể còn nghi ngờ, nhưng sau khi ở chung tối qua, Từ Trạch Sinh che ô còn biết quan tâm người khác, một người dịu dàng như vậy, làm sao có thể đánh nhau với người khác, “Nhất định là có hiểu lầm gì đó!”
–"Có thể có hiểu lầm gì chứ, Tiểu Cảnh, lẽ nào cậu không biết Từ Trạch Sinh là học sinh nghèo thi vào bằng thành tích sao?” Giọng điệu Kỳ Ngôn cao lên vài phần
–“Bố cậu ấy thậm chí là con bạc có tiếng ở khu này, cái loại gia đình như thế có thể nuôi ra người tốt sao.”
Cái loại gia đình, cái loại gia đình.
Bốn chữ như kim châm đâm vào ngực Chu Trác Cảnh.
Người nên ở trong cái loại gia đình đó phải là cậu, chứ không phải Từ Trạch Sinh!
–“Không được cậu nói cậu ấy như vậy!” Chu Trác Cảnh nắm chặt tay, giọng cậu không nhỏ, cả lớp đều nhìn lại đây, “Từ Trạch Sinh không phải người xấu!”
Người xấu là cậu.
Cậu chiếm giữ tất cả những gì vốn thuộc về Từ Trạch Sinh.
Cậu mới là đứa con của con bạc, cậu mới phải sống trong cái loại gia đình đó.
–"Từ Trạch Sinh không sai.” Chu Trác Cảnh cắn răng, giọng điệu rất nghiêm túc, “Kỳ Ngôn, cậu đừng nói xấu cậu ấy nữa.”
Kỳ Ngôn không ngờ cậu phản ứng kịch liệt như vậy, nhất thời cũng quên phản bác.
Đúng lúc này, cửa sau truyền đến tiếng bước chân.
Chu Trác Cảnh quay đầu lại, tầm mắt giao nhau với Từ Trạch Sinh.
Cậu nhớ lại dáng vẻ quá khích vừa nãy của mình, không khỏi có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.
Từ Trạch Sinh thì không có quá nhiều biểu cảm, chỉ khi đi ngang qua Chu Trác Cảnh, dùng giọng nói chỉ hai người mới nghe được khẽ hỏi một câu.
–"Tan học có muốn đi cùng không?”