Giờ ăn trưa, nhà ăn đông đúc người ra vào.

Chu Trác Cảnh ngồi bên cửa sổ, đũa trong tay vô thức chọt chọt cơm trong chén, đôi mắt lại chăm chú nhìn về phía quầy gọi món ăn cách đó không xa, dường như đang tìm ai đó.

Mấy cô gái mặc đồng phục đứng cạnh quầy, thấy ánh mắt Chu Trác Cảnh cứ lướt qua lướt lại, không khỏi xì xào bàn tán.

–"Anh ta lại nhìn ai vậy?

–"Sao tôi cứ có cảm giác anh ta đang tìm người nhỉ?"

–"Không phải là nhìn trúng tôi đấy chứ?"

–"Cô bớt xem phim thần tượng đi!"

–"Người ta nhìn là biết còn ngây thơ rồi!"
……
Họ xì xào bàn tán không nhỏ, Từ Trạch Sinh nghe thấy bèn ngẩng đầu, theo ánh mắt của họ, thấy một bóng dáng quen thuộc.

Ghế ở quầy cơm hơi cao, Chu Trác Cảnh nửa dựa vào cửa sổ, gác đôi chân không chạm đất, vung vẩy qua lại. Hôm nay cậu ăn mặc mát mẻ, áo phông trắng rộng kết hợp với quần jean đến đầu gối, ở cổ tay áo và ống quần, lộ ra một đoạn da thịt trắng như tuyết mềm mại, nhìn chói mắt.

Ánh mắt Từ Trạch Sinh sâu thêm, đặt khay thức ăn trong tay xuống, quay đầu nói với đồng nghiệp bên cạnh.

–"Tôi có chút việc gấp, cậu có thể giúp tôi đưa khay cơm số 2 được không?"

Đồng nghiệp gật đầu, nhận lấy khay thức ăn của anh, chuẩn bị nói thì thấy anh đã sải bước ra sau bếp.

Lo lắng trong nhà ăn còn có người khác, Chu Trác Cảnh không tiện cứ nhìn chằm chằm quầy gọi món ăn.

Cậu cầm ly nước đá trong tầm tay, rầu rĩ uống một ngụm lớn, ngẩng mắt lên liền thấy Từ Trạch Sinh không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình.

–"Chu Trác Cảnh." Từ Trạch Sinh gọi cậu một tiếng, "Cậu đến rồi, sao không gọi điện thoại cho tôi?"

–"Tôi……" Chu Trác Cảnh mím môi, nhỏ giọng nói, "Tôi sợ ảnh hưởng cậu làm việc."

Từ Trạch Sinh đối diện với vẻ mặt đáng thương của cậu, nhất thời quên mất lời muốn nói.

–"Tôi nói chuyện với cậu, sẽ không bị trừ tiền chứ?" Chu Trác Cảnh lại lo lắng nhìn quanh, rồi nhanh chóng đẩy đẩy anh, "Cậu đi làm việc đi!"

–"Còn cậu?" Từ Trạch Sinh bị cậu đẩy lưng quay đi, khóe miệng âm thầm nhếch lên, "Nhìn tôi một cái là đủ rồi sao?"

–"Tôi mang bài tập đến rồi!" Chu Trác Cảnh chọc chọc vai anh, "Tôi phải đợi cậu tan ca."

Từ Trạch Sinh nghe vậy, ý cười càng đậm vài phần.

Qua giờ cơm, người trong nhà ăn cũng dần dần vắng đi.

Chu Trác Cảnh lấy bài tập ra, vùi đầu bắt đầu làm bài.

Không có khách, các nhân viên phục vụ túm năm tụm ba lại nói chuyện phiếm.

Từ Trạch Sinh cũng cởi tạp dề, đi đến bên cạnh Chu Trác Cảnh ngồi xuống.

–"Không biết làm." Chu Trác Cảnh nghe thấy động tĩnh, khổ sở đẩy bài kiểm tra vật lý về phía Từ Trạch Sinh.

–"Cậu phải tính ra số liệu này trước." Từ Trạch Sinh khoanh tròn các dữ kiện cần thiết trong đề bài, liệt kê một biểu thức đơn giản, "Tính ra rồi mới có thể đưa vào công thức."

Chu Trác Cảnh  ngồi xem nửa hiểu nửa không, cuối cùng thở dài một hơi nói: "Không thích vật lý."

–"Không thích có thể đến hỏi tôi." Từ Trạch Sinh đưa tay xoa mặt cậu, "Không được thở dài."

Hai người động tác thân mật, các chị em phục vụ bên cạnh đều cười ồn ào nói ——

–"Tiểu Từ, cậu lừa được đứa bé ngoan nào thế này?"

–"Vừa nãy người ta cứ lén nhìn quầy gọi món, chắc không phải để nhìn cậu đấy chứ?"

–"Chắc không phải bạn trai nhỏ của Tiểu Từ đấy chứ?
......
Họ nói chuyện có phần mờ ám, Chu Trác Cảnh xấu hổ đỏ mặt, lại không biết phải phản bác thế nào, chỉ có thể oán hận đá Từ Trạch Sinh một cái dưới bàn.

–"Cậu mau giải thích đi!"

–"Giải thích cái gì?"

–"Thì là giải thích mối quan hệ giữa chúng ta……"

Chu Trác Cảnh nói được nửa chừng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Từ Trạch Sinh, tai càng đỏ bừng.

–"Cậu cười cái gì!"

–"Không kìm được lòng."

Từ Trạch Sinh đưa tay xoa đầu cậu, nghiêng đầu, ra hiệu với mấy người đồng nghiệp đang nói chuyện.

Các đồng nghiệp lập tức hiểu ý gật đầu, không trêu chọc nữa mà chuyển sang chủ đề mới.

Má vẫn còn hơi ấm, Chu Trác Cảnh lén nhìn Từ Trạch Sinh điềm nhiên như không, âm thầm lẩm bẩm: "Sao họ lại… lại nghĩ tôi là bạn trai cậu chứ."

Rốt cuộc trong giấc mơ của cậu, Từ Trạch Sinh chính là bông hoa cao lãnh được mọi người yêu mến nhưng không thể chạm tới, những tổng tài bá đạo giàu có quyền thế kia, người ta còn chẳng thèm để mắt, sao có thể để ý đến cậu chứ.
"Hả?" Từ Trạch Sinh nhướng mày, "Cậu nói gì cơ?"

–"Không có, không có." Chu Trác Cảnh nhanh chóng xua tay, lại tò mò hỏi, "Từ Trạch Sinh, cậu sẽ thích người như thế nào?"

–"Thích……" Từ Trạch Sinh trầm ngâm một lát, "Thích một chút ngốc nghếch."

Ngốc nghếch một chút?

Chu Trác Cảnh kỳ quái bĩu môi, sở thích của người này cũng quá kỳ quái rồi, ai lại thích kẻ ngốc chứ!

–"Nghĩ gì vậy?" Từ Trạch Sinh thấy cậu nghĩ ngợi xuất thần, không nhịn được gõ gõ bàn, "Bài tập làm xong chưa?"

Chu Trác Cảnh lập tức ngồi thẳng người, làm bài tiếp theo phương pháp của Từ Trạch Sinh.

Từ vật lý đến toán học, rất nhanh đã đến chiều tối.

Phụ bếp bắt đầu bận rộn, Từ Trạch Sinh cũng trở về vị trí làm việc.
Đúng lúc này, mấy người đàn ông trung niên hung hăng đột nhiên xông vào.

–"Gọi Từ Trạch Sinh ra đây!"

Các nhân viên phục vụ trong nhà ăn nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn về phía hậu bếp.

Chu Trác Cảnh cũng đứng dậy theo, vẻ mặt có chút lo lắng.

–"Tìm tôi có việc?" Từ Trạch Sinh bị gọi ra, nhìn thấy người đàn ông cầm đầu, lập tức hiểu ra, "Lần này là bao nhiêu?"

–"Cả gốc lẫn lãi 120 triệu đồng, hôm nay không lấy về được, tao liền chặt tay của mày."

Người đàn ông châm điếu thuốc, nói xong câu cuối cùng, nặng nề phun một hơi.

–"Ông cứ chặt đi." Từ Trạch Sinh không chút gợn sóng mở miệng, "Tôi không có nhiều tiền như vậy."

–"Có bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, tao muốn tay mày làm gì!"

Người đàn ông túm lấy cổ áo Từ Trạch Sinh, "Mày đừng có bày ra cái bộ dạng nửa sống nửa chết này trước mặt tao!"

–"Các người làm gì!" Chu Trác Cảnh phát hiện không ổn, vội vàng bước lên, muốn kéo Từ Trạch Sinh ra, "Tôi có tiền, tôi trả thay cậu ấy, anh không được động thủ!"

–"Từ đâu ra tiểu bạch kiểm vậy?" Người đàn ông bị thu hút sự chú ý, buông tay ra, hứng thú nhìn về phía Chu Trác Cảnh, "Da thịt non mịn giống như con gái vậy."

Đụng cái tay vô thì coi chừng có đi không có về :))

Lời nói của hắn mang theo vài phần đáng khinh, Từ Trạch Sinh mặt đen lại, giơ tay tung một cú đấm móc, khiến người đàn ông trung niên nặng hơn một trăm cân ngã xuống đất.

–"Mày!" Người đàn ông trừng mắt không thể tin được, ra hiệu cho những đàn em phía sau vây quanh, "Hôm nay tao phải cho mày nếm mùi!"

Mấy tên đàn em hắn mang đến thân hình vạm vỡ, trực tiếp bao vây Từ Trạch Sinh.

Mặc dù nhanh nhẹn, nhưng lấy một chọi nhiều, Từ Trạch Sinh khó tránh khỏi có chút khó khăn.

Chu Trác Cảnh lo lắng đến đỏ mắt, tay run rẩy rút điện thoại ra gọi cho vệ sĩ nhà mình.

Không lâu sau, vệ sĩ của Chu gia xuất hiện trong nhà ăn, họ đều là những người giỏi võ được chọn lựa kỹ lưỡng, vài người đã khống chế được đám đàn em của người đàn ông trung niên.

Bàn ghế gần đó bị đá đổ lung tung, Từ Trạch Sinh nằm nửa người bên trong, mãi lâu cũng không đứng dậy.

Chu Trác Cảnh chạy nhanh đến bên cạnh cậu ấy, chỉ liếc mắt một cái, đã sợ đến mức nước mắt lưng tròng.

–"Cậu có đau không? Cậu có đau không?" Cậu muốn đỡ Từ Trạch Sinh dậy, nhưng lại sợ chạm vào vết thương của đối phương, luống cuống nói, "Chúng ta đi bệnh viện, đi bệnh viện, được không?"

–"Khóc cái gì chứ?" Từ Trạch Sinh cố nặn ra nụ cười, đưa tay lau đi khóe mắt ướt át của cậu, "Vết thương nhỏ này, tôi quen rồi, không sao đâu."

Quen rồi?

Quen với việc bị đánh sao?

Trong lòng Chu Trác Cảnh chua xót vô cùng.

Đáng lẽ người quen với tất cả những điều này phải là cậu, cậu dựa vào cái gì, lại an tâm để Từ Trạch Sinh gánh chịu.

Nếu cốt truyện không cho phép cậu nói ra sự thật, cậu dứt khoát mang người về nhà. Chờ người nhà họ Chu nhìn thấy diện mạo của Từ Trạch Sinh, chắc chắn sẽ rất nhanh phản ứng lại, tiểu thiếu gia nhà họ Chu đã có một thân phận khác.

Đến lúc đó cậu bị đuổi ra khỏi nhà cũng được, ở lại Chu gia làm người hầu cũng không sao.

Hãy để mọi thứ trở lại quỹ đạo.

Nghĩ đến đây, cậu ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Tôi  không muốn cậu quen. Từ Trạch Sinh, cậu, cậu về nhà với tôi đi."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play