Không khí giữa Chu Trác Cảnh, Kỳ Ngôn và Từ Trạch Sinh bỗng trở nên gượng gạo. Chu Trác Cảnh đứng giữa hai người, không biết nên nhìn đi đâu.

Kỳ Ngôn phá vỡ sự im lặng, hỏi Chu Trác Cảnh về sinh nhật sắp tới của anh cả Chu Trác Đình, người thừa kế nhà họ Chu. Chu Trác Cảnh chợt nhận ra mình chưa chuẩn bị quà. Kỳ Ngôn liền đề nghị cuối tuần sẽ cùng cậu đi mua sắm, rồi quay sang hỏi Từ Trạch Sinh có muốn đi cùng không.

Từ Trạch Sinh lạnh lùng từ chối, nói mình không có thời gian. Kỳ Ngôn liền châm chọc rằng với điều kiện gia đình của Từ Trạch Sinh, chắc cậu ta ít khi đi trung tâm thương mại. Chu Trác Cảnh thấy hụt hẫng, hất tay Kỳ Ngôn ra và quay sang hỏi Từ Trạch Sinh: “Đừng nghe hắn nói bậy. Cậu cuối tuần có việc gì không?”

Dừa lắm :)))

Từ Trạch Sinh trả lời rằng cậu phải đi làm thêm. Chu Trác Cảnh nhớ lại bức ảnh Từ Trạch Sinh xô xát với người khác, không khỏi lo lắng hỏi nơi làm việc của cậu. Từ Trạch Sinh trấn an rằng mình làm thêm ở cửa hàng thức ăn nhanh gần đó, không phải những nơi phức tạp như Chu Trác Cảnh lo lắng. Chu Trác Cảnh thở phào nhẹ nhõm và nhất quyết muốn đến thăm Từ Trạch Sinh. Từ Trạch Sinh đồng ý sẽ cho cậu địa chỉ.

Cả quãng đường đi về hai người Chu Trác Cảnh và Từ Trạch Sinh trò chuyện rất vui vẻ, khiến Kỳ Ngôn không chen vào được. Hắn dứt khoát nắm chặt tay Chu Trác Cảnh, viện cớ vừa có chiếc xe chạy quá tốc độ khiến hắn sợ hãi. Tuy nhiên, Chu Trác Cảnh lại thấy việc nắm tay kỳ cục, nhẹ nhàng rút tay ra và đề nghị Kỳ Ngôn kéo mình đi.

Từ Trạch Sinh xen vào, đề nghị nếu Kỳ Ngôn sợ, cứ để hắn đi trước. Chu Trác Cảnh cũng phụ họa, khuyên Kỳ Ngôn lên đi trước. Kỳ Ngôn giận đến cắn răng, nhưng vì Chu Trác Cảnh còn đang nhìn nên đành gượng cười nói không cần.

Khi đến chỗ tài xế nhà họ Chu đang chờ, Từ Trạch Sinh và Kỳ Ngôn cùng đưa Chu Trác Cảnh lên xe. Chu Trác Cảnh quay cửa kính xuống, lo lắng dặn dò hai người về nhà sớm, sợ họ sẽ cãi nhau sau khi cậu đi. Từ Trạch Sinh nhẹ nhàng chúc cậu ngủ ngon, còn Kỳ Ngôn thì vẫn giữ nụ cười bình thản.

Ngay khi chiếc xe của nhà họ Chu đi khuất, Kỳ Ngôn lập tức thu lại nụ cười, chất vấn Từ Trạch Sinh muốn làm gì. Từ Trạch Sinh đáp lại rằng hắn vẫn luôn rõ Kỳ Ngôn muốn gì và châm chọc Kỳ Ngôn cũng có lúc sợ hãi. Kỳ Ngôn kéo vạt áo Từ Trạch Sinh, gay gắt bảo cậu ta tránh xa Chu Trác Cảnh và đừng si tâm vọng tưởng.

Từ Trạch Sinh cười lạnh nói: "Cậu đến bây giờ còn không phát hiện, người chủ động là Chu Trác Cảnh sao?" 

Kỳ Ngôn tức giận nắm chặt tay, vung vào mặt Từ Trạch Sinh. Hắn nhắc lại việc Từ Trạch Sinh đã thế chỗ hắn, giả vờ là ân nhân cứu mạng của Chu Trác Cảnh sau khi cậu ngất xỉu ở cổng trường. Từ Trạch Sinh không chịu thua kém, đánh trả và nói rằng Kỳ Ngôn đã lợi dụng việc Chu Trác Cảnh cần nghỉ ngơi để đưa cậu đi, cướp mất cơ hội quen biết của hắn.

Kỳ Ngôn bị Từ Trạch Sinh đè xuống đất nhưng vẫn cố mạnh miệng, cho rằng Chu Trác Cảnh chỉ nhất thời tò mò về Từ Trạch Sinh và cậu ta không thể mãi mãi ở bên Chu Trác Cảnh như hắn. Từ Trạch Sinh trầm mặt, không còn nương tay, giáng mấy cú đấm mạnh rồi cả hai vật lộn thành một trận.

Cùng lúc đó, Chu Trác Cảnh mới sực nhớ ra mình quên trả lại áo khoác đồng phục cho Từ Trạch Sinh. Cậu thở dài, tiện tay cho áo vào túi, lại sờ thấy một cục giấy. Tò mò mở ra, cậu thấy trên tờ giấy trắng nhăn nhúm là ba chữ “Chu Trác Cảnh” được viết bằng nét bút sắc sảo của Từ Trạch Sinh. Chu Trác Cảnh ngẩn người, rồi như có tật giật mình, vò nát tờ giấy, nhét trở lại túi, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra. Tai cậu nóng bừng như lửa thêu.

Sáng hôm sau, Chu Trác Cảnh đặt cặp sách xuống, quay sang thấy khóe mắt Kỳ Ngôn có một vết bầm tím. Cậu kinh ngạc hỏi: “Kỳ Ngôn, cậu bị làm sao thế này? Cậu đánh nhau sao?” Kỳ Ngôn bĩu môi đáp là bị ngã. Chu Trác Cảnh không tin, lo lắng hỏi hắn có bị người khác bắt nạt không. Kỳ Ngôn phủ nhận nhưng lại nói thêm: “Ai bị thương nặng hơn còn chưa biết đâu!”

Chu Trác Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu.

Đúng lúc đó, Từ Trạch Sinh nhanh chóng bước vào từ cửa sau. Tóc cậu ta hơi rối, nửa che mặt nhưng không giấu được vết bầm đỏ trên má. Chu Trác Cảnh vội vàng giữ chặt cậu ta, hỏi: “Từ Trạch Sinh, đừng nói với tớ, cậu cũng bị ngã đó nhé.” Từ Trạch Sinh gạt tóc trên trán, liếc nhìn Kỳ Ngôn rồi lắc đầu với Chu Trác Cảnh: “Không ngã.”

Chu Trác Cảnh tức giận đứng lên, biết ngay hai người này có gì đó không ổn. 

–“Hai cậu có phải đã đánh nhau không? Không phải đã bảo các cậu về nhà sớm sao? Sao lại có thể đánh nhau được?” 

Kỳ Ngôn kéo nhẹ cậu, trấn an: “Thật sự là ngã mà. Chúng tớ không đánh nhau.” Từ Trạch Sinh cũng hiếm khi phụ họa, nhỏ giọng nói: “Không đánh nhau.”

–"Không đánh nhau?” Chu Trác Cảnh chống hông chất vấn Từ Trạch Sinh, “Vậy vết thương này của cậu từ đâu ra?” 

Từ Trạch Sinh tiếp lời, nghiêm túc trả lời: “Chó cắn, là chó cắn” Kỳ Ngôn ngẩn người, rồi thấy Chu Trác Cảnh nhìn sang, hắn đành gật đầu: “Đúng vậy, cậu vừa đi thì có một con chó điên đến, cậu ấy bị chó cắn một miếng, tớ bị đuổi theo ngã một cái.” 

Chu Trác Cảnh do dự, rồi lo lắng nhìn Từ Trạch Sinh: “Thật sự? Cậu đã tiêm vắc-xin phòng dại chưa?” Cậu nghiêng người, không chú ý đến khoảnh khắc đặt câu hỏi, vẻ mặt vặn vẹo của Kỳ Ngôn chợt lóe qua.

Bạn nghĩ Chu Trác Cảnh sẽ phản ứng thế nào khi phát hiện ra sự thật về vết thương của Kỳ Ngôn và Từ Trạch Sinh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play