Edit: Shi
“Làm ơn… sinh con cho ta đi.”
Tô Sách cảm thấy mình chắc chắn là nghe nhầm.
“…Có thể lặp lại lần nữa được không?” Tô Sách ngừng một chút, đẩy gọng kính, “Vừa nãy tôi nghe không rõ lắm.” Giờ thì khả năng nghe hiểu tiếng Lạp Ô của cậu đã khá ổn, nhưng cậu nghĩ nếu đối phương nói nhanh quá thì cậu vẫn có thể nghe không chính xác.
Thản Đồ đỏ mặt càng đậm hơn:
“Ý ta là… để ta đi cùng em về bộ lạc.”
Hắn dừng lại một chút, cố nghĩ thêm một lý do:
“Em đi một mình rất nguy hiểm.”
Vừa thốt ra khỏi miệng, Thản Đồ liền cảm thấy… sai sai rồi. Sao có thể đem lời trong lòng nói toạc ra như vậy được? Vô lễ quá… Cũng may giống cái chưa nghe rõ. Nếu không, mất mặt chết mất. Nhưng thôi, diễn đạt uyển chuyển một chút chắc cũng không sao…
Đi cùng về bộ lạc… chẳng phải chính là cầu hôn đấy sao…
Thì ra là hỏi chuyện đó… Tô Sách âm thầm gật đầu, sau đó hỏi:
“Bộ lạc nào cơ?”
Thản Đồ chớp mắt mấy cái, đáp ngay:
“Bộ lạc của A Sách chứ còn gì, dù ở rất xa cũng không sao, ta sẽ luôn đi theo bên em.”
Tô Sách trầm mặc.
Bộ lạc nào cơ… Cậu bây giờ đã lờ mờ nhận ra, tên Thản Đồ này có vẻ đang hiểu nhầm điều gì đó. Nhưng vấn đề là, liệu nói thật về hoàn cảnh hiện tại có ổn không? Cậu vẫn chưa quên, tên này tuy nhìn giống người, nhưng thực chất còn có thể biến thành một con sư tử khổng lồ có thể nuốt gọn mình chỉ trong một cú đớp…
Tô Sách suy nghĩ một lúc: thay vì chờ đến khi mọi chuyện vỡ lở rồi bị “xử đẹp”, chi bằng nói rõ ngay từ đầu, may ra còn giữ được mạng. Dù sao nhìn qua, tên này có vẻ không hoàn toàn là kiểu không biết lý lẽ.
“Tôi không có bộ lạc.” Cậu nói thẳng.
Kết quả là, đối phương còn mừng hơn. Thản Đồ lập tức lao tới, nắm chặt tay cậu:
“Vậy thì về bộ lạc của ta đi!”
Tô Sách lại một lần nữa chết lặng.
Còn với Thản Đồ, thì những lời đó của Tô Sách quả thật là tin cực kỳ đáng mừng.
Thực ra ở đại lục Khảm Đạt, tuy hiếm nhưng không phải không có những thú nhân sống một mình. Trong đầu Thản Đồ suy đoán, giống cái này chắc là con của một cặp thú nhân sống đơn lẻ ở nơi hoang dã nào đó, có thể là họ đã qua đời, hoặc cũng có thể vì một lý do nào đó mà cậu ấy phải rời đi.
Nếu đúng như vậy, thì việc mời giống cái về bộ lạc của mình cũng không phải là hành động gì đột ngột hay kỳ quặc.
Thấy giống cái vẫn đang do dự, Thản Đồ không nhịn được lại cố gắng thêm thắt:
“Bộ lạc của ta rất lớn, thức ăn cũng phong phú lắm…”
Mà giống cái này lại còn chịu để hắn nắm tay, rõ ràng là đã có chút thiện cảm rồi!
Thực ra, Tô Sách chỉ là đã quên mà thôi.
Sau đó, Thản Đồ lại gãi đầu, giọng nhỏ hẳn đi: “Nếu sau này gặp được tin tức gì về cha mẹ em… ta sẽ đích thân giúp emi tìm kiếm.”
Tô Sách khựng lại.
…Cha mẹ?Cậu không hiểu vì sao tên này lại đột nhiên nhắc đến chuyện đó. Nhưng cậu vẫn lắc đầu, nói: “Cha mẹ tôi đã mất rồi.”
Anh chỉ có một đôi dưỡng phụ mẫu – một cặp vợ chồng già đã từng nhận nuôi anh.
Không ổn rồi… Thản Đồ cảm thấy mình lại lỡ lời, vội vã chữa cháy: “Dù sao thì, em sống một mình bên ngoài rất nguy hiểm, vẫn nên đi cùng ta về bộ lạc thì hơn. Ở đó có nhiều người có thể chăm sóc cho em.”
Tuy Tô Sách cảm thấy mình không cần được chăm sóc, nhưng cậu rất rõ ràng về sự nguy hiểm của nơi này… Và điều khiến cậu chú ý là câu nói: “nhiều người”. Dù có định làm gì đi nữa, có cư dân là yếu tố quan trọng hàng đầu.
Còn có cả… bộ lạc.
Từ cách Thản Đồ nói chuyện, dường như nơi này không chỉ có một bộ lạc. Và cái gọi là “nhiều người” trong bộ lạc đó, phải chăng cũng là những người có gien sư tử kết hợp với con người như Thản Đồ? Hoặc còn có các loại động vật khác bị đem ra làm thí nghiệm? Hoặc mỗi bộ lạc là một nhóm sinh vật khác nhau?
Nếu đúng như vậy… có người, có tài nguyên, lại còn có thể duy trì nòi giống…
Vậy thì, căn cứ thí nghiệm này chẳng khác nào một mô hình thế giới thu nhỏ!
Một quốc gia như thế nào, quy mô ra sao, mới có thể xây dựng nên thứ kinh khủng như thế?
Vì thế, Tô Sách gật đầu: “Được.”
Ngay sau đó, cậu nhận được một nụ cười rực rỡ từ Thản Đồ. Nhìn nụ cười đó, tâm trạng của Tô Sách cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Dù ngoài mặt có bình tĩnh đến mấy, thì từ khi đến nơi này, cậu vẫn luôn trong trạng thái lo lắng. Nhưng tên “không biết là người hay sư tử” này luôn ở bên cậu, khiến cảm giác bất an vơi đi rất nhiều.
Từ đầu đến giờ, cậu chưa từng cảm nhận thấy ác ý từ người này, chỉ có sự chân thành và khẩn thiết.
Tô Sách ngẩng đầu nhìn Thản Đồ – người cao lớn cỡ chừng hai mét rồi mỉm cười nhẹ:
“Vậy thì làm phiền anh dẫn đường.”
Thản Đồ lập tức xúc động đến mức mắt sáng bừng, không kìm được mà ôm chầm lấy cậu: “Em nhất định sẽ sống rất hạnh phúc ở đó!”
Tô Sách bị ôm bất ngờ nên nhất thời không kịp phản ứng, nhưng thấy Thản Đồ không hề che giấu niềm vui, cậu cũng không đẩy ra, chỉ khẽ đáp: “Ừ.”
Từ sau khi dưỡng phụ mẫu mất, ngoài đàn anh thỉnh thoảng vỗ vai, đã rất lâu rồi cậu không được ai ôm cả… Cho dù cái ôm này đến từ một người xa lạ, có lẽ còn là một giống loài xa lạ, nhưng nó vẫn tràn đầy ấm áp.
Thản Đồ cảm thấy mình từng chút một đã chạm được vào trái tim giống cái. Trong bóng tối, hắn siết chặt nắm tay, tự nhủ nhất định sẽ tiếp tục cố gắng.
Hắn cho rằng: nếu giống cái đã đồng ý về bộ lạc cùng hắn, lại do chính hắn đưa về, thì khi giống cái quyết định ở lại, hắn sẽ có quyền ưu tiên theo đuổi giống cái – trừ phi bị từ chối thẳng thừng, nếu không, những con đực khác sẽ không có chút cơ hội nào cả!
Còn nếu muốn đưa một giống cái từ bộ lạc khác về, thì cần phải đánh nhau với tất cả những ai đang theo đuổi giống cái đó, thậm chí phải đánh vài trận mới có thể đưa người ta đi – đấy là khi giống cái đã gật đầu đồng ý!
So với điều đó, trường hợp của hắn thật sự quá may mắn!
Kìm nén niềm vui trong lòng, Thản Đồ giơ tay lên môi ho nhẹ một tiếng: “A Sách, vậy chúng ta bắt đầu đi thôi.”
Ban đầu hắn nghĩ hướng giống cái đang đi chính là hướng về bộ lạc mình, nên vẫn luôn âm thầm theo sau. Nhưng sau cùng phát hiện, càng đi thì càng rời xa bộ lạc của hắn. Giờ thì hắn nóng lòng không chịu được muốn dẫn giống cái về nơi ở của mình, để trưng bày tất cả những điểm tốt ra trước mặt cậu, khiến cậu có thể yên tâm ở lại — và yên tâm ở bên hắn.
Tô Sách nhìn vào đôi mắt vàng kim sáng rực của Thản Đồ, rồi gật đầu.
Trong khoảnh khắc ấy, Thản Đồ vui đến mức nhảy cẫng lên, một cú nhảy cao đến gần ba tầng lầu. Sau khi tiếp đất, hắn kiềm chế sự phấn khích trong lòng, nói: “...A Sách, trời cũng đã tối rồi, để ta đưa em đi thì hơn.”
Nghĩ đến việc hình dạng khác của người này là một con sư tử cường tráng, Tô Sách cảm thấy hợp lý, nên lại gật đầu.
Một lúc sau vẫn không thấy Tô Sách có động tĩnh gì, Thản Đồ liền bước lên phía trước một bước, hơi do dự rồi vươn tay ra.
Tô Sách khựng lại, không hiểu hắn còn đang đợi gì:
“Anh… còn chưa biến thân sao?”
Thản Đồ lập tức bừng tỉnh, thì ra giống cái muốn cưỡi lên lưng hắn sau khi biến hình – chuyện đó tất nhiên là được rồi “Được, vậy ta biến ngay.”
Nói xong, hắn cong người gập tay lại. Ngay sau đó, lông bắt đầu mọc ra nhanh chóng, gần như chỉ trong chớp mắt, hắn đã hoàn tất biến hình.
Lúc ở hình dạng sư tử thì không thể nói chuyện, nhưng đôi mắt Thản Đồ thì biết "nói".
Tô Sách thậm chí có thể mơ hồ nhìn ra hai chữ “Lên đi” trong cặp mắt thú màu vàng kim ấy. Hơn nữa, đối phương cũng đã nằm phục xuống, rõ ràng là đang chờ cậu leo lên.
Chỉ là có chút bất tiện – dù đã nằm xuống, sư tử này cũng cao đến gần một mét, khiến việc leo lên thật chẳng dễ dàng gì.
Tô Sách thử bám vào bờm sư tử. Con sư tử rất phối hợp mà cúi đầu xuống, điều đó khiến cậu yên tâm – ít ra không vì hành động đó mà nổi giận. Được rồi, dù khi còn là người thì hắn luôn tỏ ra thân thiện, nhưng giờ đã là dã thú, ai biết chạm vào có động đến vảy ngược gì hay không? Cẩn thận vẫn hơn.
Có bờm giúp đỡ, Tô Sách rất nhanh đã leo lên lưng sư tử, ngồi ngay ngắn, hai chân mở rộng, kẹp chặt vào hai bên thân sư tử.
Kỳ lạ là, sư tử bỗng như mềm hẳn đi, sau đó từ từ đứng dậy.
Lúc này Tô Sách đã buông tay khỏi bờm, nhưng sư tử lại quay đầu hất mạnh, buộc cậu phải nắm lại ngay. Đến khi cậu giữ chắc, sư tử mới bắt đầu di chuyển, nhưng không phải đi bình thường, mà là lao đi như tên bắn!
Tô Sách không kịp chuẩn bị, bị giật ngửa ra sau, chỉ biết ôm chặt bờm sư tử. Trong cơn gió gào rít bên tai, hai bên cảnh vật vụt lùi như bị kéo ngược, tốc độ nhanh đến mức không thể mở mắt nổi…
Cánh rừng này dường như vô tận, những tán cây kỳ lạ biến mất nhanh như chớp về phía sau.
Tô Sách không mở mắt được, chỉ có thể bị động cảm nhận áp lực khủng khiếp do gió tạt vào mặt…
Hơn nữa, đường rừng không hề thẳng. Sư tử thay đổi hướng liên tục, khiến gió từ mọi phía đều tạt vào người anh, cảm giác như bị ép chặt lại. Kết quả thế nào thì… khỏi nói cũng biết.
Tô Sách không giữ được kính mắt. Cậu hình như nghe thấy một tiếng "rắc" thanh thúy, như thể cái kính đã nát vụn. Nhưng chưa kịp nghĩ gì thêm, bọn họ đã phóng rất xa khỏi nơi đó rồi.
Không rõ là bao lâu sau, sư tử đột ngột phanh lại. Tô Sách bị dồn về phía trước, dán thẳng vào lưng sư tử. Cậu cứ tưởng nghe thấy tiếng xương cốt mình rên rỉ, nhưng sau một lúc mới phát hiện thực ra không có gì cả.
Chỉ là, trước mắt giờ toàn một mảng mơ hồ
Tô Sách – người cận thị nặng – từ nay đã mất luôn chiếc kính siêu mỏng mà mình đã dùng suốt một năm. Cùng với đó, mất luôn khả năng phân biệt thế giới xung quanh.
Cái gì, giơ hai ngón tay hỏi cậu đây là mấy à? Ngượng ngùng… ước chừng là ba đi.
Hết Chương 6