Edit: Shi
Tô Sách nhìn người đàn ông kia đang bước nhanh về phía mình, không kìm được mà lùi lại một bước.
Phản ứng này thật sự rất giống lúc nãy khi cậu đối mặt với con sư tử kia… Nhưng mà! Chẳng lẽ lại bắt một nhân viên văn phòng bình thường — hoàn toàn bình thường! — trong tình huống quái dị như vậy phải không có phản ứng gì sao?
Con sư tử biến thành người nhìn thấy động tác lùi lại của cậu, trên mặt liền hiện ra vẻ mặt uất ức.
Đúng vậy, là uất ức.
Tô Sách đẩy gọng kính:
“…Anh là sư tử hay là người vậy?”
Người đàn ông kia hưng phấn nhào đến, nhưng dừng lại cách cậu một mét.
Một cơn gió lớn thổi tới…
Tô Sách vội dùng tay giữ chặt cái khăn tắm sắp bay mất, lại hỏi thêm một lần:
“Rốt cuộc anh là thứ gì vậy?”
Người kia cười “hắc hắc”, rồi mở miệng nói một tràng:
“@¥#*&%¥#¥@#@!”
…Tốc độ nói thật sự quá nhanh.
Tô Sách hơi nhíu mày. Thật ra cậu cảm thấy ngôn ngữ này tuy hiếm gặp, nhưng bản thân dường như đã từng tiếp xúc, nghe rất quen thuộc.
“Lặp lại chậm một chút.” — Cậu nghiêm túc nói.
Người kia nghiêng đầu, rõ ràng là không hiểu.
Tô Sách bỗng thấy kỳ lạ nhớ đến con sư tử lúc nãy… Quả nhiên không phải ảo giác, đến cả động tác cũng giống hệt.
Thế là Tô Sách quyết định thử giao tiếp bằng hành động.
Đầu tiên, cậu chỉ vào một hòn đá. Người đàn ông kia có vẻ khó hiểu, rồi cũng lặp lại một âm tiết. Tô Sách gật đầu, sau đó lại chỉ vào cây cối bên cạnh, người kia lại phát ra một âm tiết khác.
Tô Sách xác định — người này quả thực hiểu mình đang nói gì.
Ngôn ngữ này, nếu cậu nhớ không nhầm, gọi là “Lạp Ô ngữ” — khi cậu nhận lời mời của sư huynh đi tắm suối nước nóng, trong tay còn đang cầm một cuốn sách nguyên bản viết bằng thứ ngôn ngữ này. Hồi đại học, Tô Sách từng có thời gian đắm chìm trong việc nghiên cứu các văn tự cổ hiếm, và quen được một vị giáo sư có cùng sở thích. Hai người từng kết giao và trao đổi tài liệu với nhau.
Chính từ tay giáo sư đó, Tô Sách có được tài liệu liên quan đến thứ ngôn ngữ này.
Nghe nói đây là ngôn ngữ cổ xưa của một bộ tộc đã hoàn toàn biến mất, có vần điệu và âm luật rất kỳ lạ. Tô Sách bị cuốn hút nên quyết định học nó. Đến khi ra trường, cậu đã có thể đọc hiểu ở mức cơ bản. Sau này dù công việc bận rộn, nhưng thỉnh thoảng rảnh rỗi cậu vẫn hay mua thêm sách gốc để đọc tiếp. Không ngờ lại có ngày được nghe thấy thứ ngôn ngữ này từ miệng một người — mà còn là một con sư tử biến thành người — ngay tại cái nơi thực nghiệm kỳ quái không biết nằm ở đâu này.
Thành thật mà nói, nếu không phải cậu rất chắc chắn vào mắt nhìn và phán đoán của mình, thì hẳn cậu đã nghĩ người đang nói Lạp Ô ngữ trước mặt là do chính mình tưởng tượng ra vì quá đam mê văn hóa nguyên thủy mà tạo ra cảnh trong mơ. Nhưng rõ ràng, nếu là mơ, thì vết xước do vỏ cây cào lúc leo cây vừa rồi đâu thể vẫn nóng rát đến vậy.
Cho nên Tô Sách cho rằng phỏng đoán trước đó của mình hoàn toàn chính xác — cái kẻ không biết là người hay sư tử này, chính là một sản phẩm chuyển gen.
Chẳng lẽ việc dung hợp gen người là từ một dân tộc từng sử dụng Lạp Ô ngữ sao…?
Xét đến việc ai là gen chính, người hay sư tử, Tô Sách trong lòng bắt đầu nghi ngờ về trí lực của sinh vật này. Nếu là người là phần chính, thì trí thông minh hẳn phải đủ để hiểu những điều phức tạp; nhưng có vẻ… không. Vì vậy, nếu muốn giao tiếp được với hắn, mấu chốt là phải khiến hắn nói chậm lại một chút…
Nhưng làm sao mới khiến hắn nói chậm lại được đây?
Tô Sách quyết định chủ động tấn công trước. Cậu cẩn thận nghĩ kỹ, rồi dùng giọng Lạp Ô ngữ tuy chưa trôi chảy lắm, từ tốn nói ra: “Anh… tốt… có thể… nói… chậm… lại được không?”
Tên kia chớp mắt một cái, rồi lập tức gật đầu thật mạnh: “Được! Ta tên là Thản Đồ. Em tên gì?”
Tô Sách cũng chớp mắt lại: “Tô Sách.”
Con sư tử biến thành người dè dặt hỏi: “Ta có thể… gọi em là A Sách được không?”
Cách gọi giống hệt đàn anh mình hay dùng… Nghĩ đến chuyện mình còn muốn moi thêm một chút thông tin từ miệng tên này về nơi này, Tô Sách hiểu rằng nên biết điều một chút, nếu hắn muốn kéo gần quan hệ thì cứ để hắn toại nguyện: “Đương nhiên.”
Có vẻ tên này cũng chưa định bỏ mặc cậu mà bỏ đi, vậy thì trước mắt cứ dành chút thời gian làm quen với ngôn ngữ này, rồi sau đó cẩn thận dò hỏi rõ tình hình.
Thản Đồ cực kỳ vui mừng.
Đầu tiên, giống cái dường như không khó chịu với ngoại hình của hắn, ngược lại còn có vẻ khá hứng thú. Tiếp theo, đối phương còn sẵn lòng giao tiếp với hắn… Ừm, tuy rằng giống cái này không thạo ngôn ngữ phổ thông của đại lục, nhưng ít nhất cũng hiểu được mà? Điều đó chứng tỏ bộ lạc của đối phương tuy có vẻ hẻo lánh, nhưng chắc cũng không đến mức thần bí như hắn tưởng.
Hơn nữa, khi Thản Đồ ngỏ ý muốn thân thiết thêm một chút — ở đại lục Khảm Đạt này, theo quy ước giữa các bộ lạc, giống đực không được phép tùy tiện gọi thân mật giống cái bằng tên thân thiết nếu không được cho phép. Mà nếu giống cái đồng ý, phần lớn là đã có thiện cảm nhất định với giống đực. Điều này trong văn hóa bộ lạc được xem như một lời ngầm cho phép theo đuổi.
Mà giống cái này không hề phản đối việc hắn gọi thân mật… Đây đúng là một tin quá tốt!
Hơn nữa, giống cái còn không rành ngôn ngữ phổ thông — vậy trên đường đi, hắn có thể thường xuyên giúp luyện tập, tăng thời gian ở bên nhau, càng có lợi trong việc tăng thiện cảm. Cơ hội tốt như thế này, hắn nhất định phải tận dụng thật tốt!
Thản Đồ trong lòng đã quyết, liền quay lại nhìn giống cái. Lần này, hắn bất ngờ phát hiện một chuyện không ổn.
Giống cái bị thương!
Trên những chỗ da thịt lộ ra ngoài, làn da mịn màng lại xuất hiện vô số vết bầm tím và vết trầy rõ rệt. Hắn sực nhớ ra — vừa nãy giống cái suýt chút nữa rơi từ trên cây xuống! Chưa kể còn bị một con báo không có mắt nào đó phục kích…
Trời ơi, hắn đang làm cái gì thế này?!
Thản Đồ cực kỳ hối hận. Đáng lý ra hắn không nên để giống cái một mình ở lại mà tự mình đi săn. Hy vọng giống cái đừng quá giận vì chuyện này…
Hắn thực sự rất thích giống cái này, còn muốn… cùng hắn sinh con cho mình.
Thầm khích lệ bản thân trong lòng một chút, Thản Đồ tiến lại gần, khom người xuống, giữ cho tầm mắt ngang với Tô Sách — vì hầu hết giống cái đều có lòng tự trọng rất cao, nếu giống đực nào dám ngẩng mặt nhìn từ trên xuống khi nói chuyện với họ, họ sẽ nổi giận ngay. Dĩ nhiên, Thản Đồ không muốn mạo hiểm chuyện đó.
Khẽ ho một tiếng, Thản Đồ nhìn Tô Sách bằng ánh mắt tràn đầy chờ mong, hỏi:
“A Sách, em… có muốn ta liếm liếm giúp không?”
Liếm...? Cái… gì vậy trời!?
Suy nghĩ trong đầu xoay một vòng, Tô Sách cúi đầu, nhìn xuống vết thương trên bụng và tay mình... Là hắn đang nói đến việc liếm mấy vết thương này sao?
Cậu nhớ ra tên này chưa chắc đã là người đàn ông thực thụ, mà trong thế giới loài vật, việc liếm vết thương vốn là chuyện rất bình thường. Nhìn sơ qua, gien sư tử và gien người trong cơ thể tên này hòa hợp khá tốt, có vẻ là một sản phẩm thử nghiệm thành công rồi…
Cảm thấy mình đã suy nghĩ rõ ràng, Tô Sách điềm đạm lắc đầu:
“Không cần, cảm ơn.”
Sau đó cậu thấy trong ánh mắt đối phương dường như hiện lên một tia thất vọng.
Thật ra thì... Thản Đồ thật sự rất thất vọng.
Nếu giống cái chịu đồng ý, chẳng phải là dấu hiệu quan hệ của hai người lại tiến thêm một bước sao… Xem ra giống cái vẫn còn giận vì chuyện mình không bảo vệ tốt cho cậu ấy. Mình phải làm gì đó. Đúng vậy! Tuyệt đối không thể để giống cái loại bỏ mình như vậy…
Thế là rất tự nhiên, trong mấy ngày sau đó, Thản Đồ tỏ ra vô cùng nhiệt tình với A Sách mà hắn yêu thích, vừa tìm đủ mọi cách để tạo ấn tượng tốt, vừa săn mồi cực kỳ nỗ lực — lần này hắn học khôn rồi, nhất định phải dẫn giống cái theo, tiện thể còn có thể khoe một chút bản lĩnh săn mồi nhanh nhẹn và mạnh mẽ của mình.
Tô Sách phát hiện cái người tên Thản Đồ này sau khi biến thành người thì rất... ồn ào. Hắn rất thích nói chuyện, lại còn cố ý lặp đi lặp lại một số từ đơn ngôn ngữ Lạp Ô xung quanh môi trường, cứ như thể đang dạy cậu học nói vậy…
Mà cũng có thể hắn thật sự đang cố dạy cậu học nói?
Không thể không nói, cách làm của Thản Đồ khiến Tô Sách nhanh chóng quen với ngôn ngữ này. Phải biết rằng, tuy trước kia cậu có thể đọc sách chậm rãi, nhưng để giao tiếp trôi chảy bằng thứ tiếng này thì vẫn khá vất vả. Cũng giống như lúc học tiếng Anh, có người học giỏi văn phạm có thể làm bài thi rất tốt, nhưng điều đó không có nghĩa khi xem phim Âu Mỹ là họ nghe hiểu hết mà không cần phụ đề.
Cũng trong mấy ngày sống chung này, Tô Sách bắt đầu nhận ra một điều: mình đang được Thản Đồ chăm sóc rất tỉ mỉ.
Và điều này hoàn toàn không phải ảo giác.
Trước hết, tên Thản Đồ này vẫn tiếp tục đi săn, nhưng luôn đưa cậu theo, hơn nữa thức ăn sau khi nướng xong thì lúc nào cũng là để cho cậu ăn trước — tuy rằng mình vẫn không thể nào cắn nổi.
Thản Đồ đã nghĩ đủ mọi cách để cậu có thể ăn một chút thịt — tất nhiên cũng không thể trách cậu được. Kể cả khi Tô Sách bỏ qua phần nội tạng và lông da, rồi tự nướng chín, thì đồ ăn vẫn mềm quá mức — cậu từng thử cắn một miếng, liền cảm thấy răng mình như sắp gãy tới nơi, vội vàng ngừng lại ngay.
Tên kia thậm chí còn từng nảy ra những cách hết sức không đáng tin cậy, ví dụ như… muốn tự nhai nát rồi đút cho cậu ăn.
…Ờ thì, Tô Sách cũng biết trong tự nhiên, nhiều loài động vật vẫn đút con bằng cách đó. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu - một con người thuần túy, có thể thản nhiên nuốt trọn một cục thịt nhão nhoẹt toàn nước bọt như vậy…
Cuối cùng, khi thấy tên kia gấp đến độ xoay mòng mòng, Tô Sách đành phải nhờ hắn dùng móng vuốt xé thịt thành những miếng thật nhỏ, rồi chính cậu dùng nước và đá đảo lên, lấy lá cây gói lại và đem phơi khô nướng chín.
Sau rất nhiều suy đoán rồi lại tự mình bác bỏ, cuối cùng Tô Sách quyết định… hỏi thẳng.
Một buổi tối sau bữa cơm, cậu kéo tay hắn lại hỏi:
“…Anh tại sao lại cứ đi theo tôi vậy?”
Thản Đồ đỏ mặt.
Hết Chương 5