Edit: Shi

Thản Đồ rất vui, bởi vì kể từ khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện có một giống cái mà bản thân thật lòng muốn theo đuổi.

Trên đại lục Khảm Đạt, các tộc thú nhân phân chia thành vô số bộ lạc. Trong đó, các giống đực sau khi trưởng thành, việc đầu tiên thường làm là tìm cách cầu hôn giống cái mà mình có cảm tình — để giành được trái tim một ai đó, thường phải nỗ lực hết sức, thể hiện được sự chân thành mới có thể được đối phương để mắt tới. Chuyện này rất đỗi bình thường, và Thản Đồ cũng đã hiểu rõ từ lâu — bởi lẽ, giống cái trên thế giới này luôn yếu đuối hơn, dễ chết yểu mà số lượng lại vô cùng khan hiếm.

Tất nhiên, nếu một giống đực là kẻ mạnh nhất trong bộ lạc, được giống cái chủ động theo đuổi cũng là điều hợp tình hợp lý. Bản thân Thản Đồ từng nhận được không ít lễ vật từ nhiều giống cái khác nhau. Vì phép lịch sự, hắn đều nhận lấy và cũng từng thử tiếp xúc với vài người trong số đó. Thế nhưng, chẳng hiểu sao hắn không cảm thấy chút rung động nào, thậm chí cả những người ban đầu còn nhìn hắn đầy si mê, sau một thời gian ngắn cũng đều lần lượt rút lui… Tuy hắn chẳng mấy bận tâm, nhưng vẫn thấy khó hiểu.

Thản Đồ từng cảm thấy rối rắm. Hắn đã đi hết cả bộ lạc, thậm chí cả các bộ lạc láng giềng có thông gia qua lại, tham dự bao nhiêu lễ hội lớn nhỏ, nhưng mọi chuyện vẫn chẳng có gì thay đổi. Hắn chẳng gặp được người khiến tim mình rung động, còn người thích hắn thì cũng mau chóng chán nản mà rời đi — nên sau cùng, Thản Đồ cũng mặc kệ chuyện đó.

Tuổi thọ của giống đực có thể lên đến 800 năm, những giống cái có sức khỏe tốt cũng sống không kém bao nhiêu. Hắn đâu nhất thiết phải vội vàng như vậy. Thú thật, có đôi khi Thản Đồ không hiểu tại sao bạn bè hắn — những người đang yêu — lại có thể làm ra đủ chuyện kỳ quặc buồn cười đến thế… Thật đúng là làm mất mặt dũng sĩ! Nhưng đến giờ phút này, hắn dường như đã bắt đầu hiểu ra một chút…

Tất cả bắt đầu từ lúc hắn một mình đi săn, rồi vô tình phát hiện một giống cái đang nằm ngất bên hồ nước.

Lúc đó, giống cái nằm giữa bùn đất bên bờ hồ, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt đến mức khó thấy.

Phải nói thật, khoảnh khắc đó đúng là khiến hắn hoảng sợ. Hắn không dám tin — tại sao lại có một giống cái dám một thân một mình đi vào nơi nguy hiểm như hồ Khách Khách Nhĩ? Ai cũng biết trong hồ có những con cá sấu khổng lồ dài đến năm, sáu mét! Kìa, có phải con kia hiện đang ngụy trang thành một khúc gỗ trôi nổi trên mặt nước không? May mà hắn đến kịp, nếu không thì giống cái này đã trở thành bữa ăn cho nó mất rồi!

Vì thế, hắn lập tức hóa thành thú hình, tiến đến canh giữ bên cạnh giống cái. Hắn nhớ rất rõ rằng giống đực trong tộc thường sẽ khoe ra hình thái mạnh mẽ của mình để thu hút giống cái. Vậy nên nếu hắn cứ ngồi yên bên cạnh, khi cậu ấy tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy là hình dạng uy mãnh của hắn — như vậy chắc chắn sẽ gây được ấn tượng tốt…

Thản Đồ bèn ngồi xổm bên cạnh cậu, cẩn thận quan sát giống cái khiến tim hắn rung động.

Thân hình mảnh mai, làn da trắng ngần, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần… Chỉ là trên mũi cậu có đeo một thứ gì đó trông lạ lẫm, chẳng biết là vật dụng gì hắn chưa từng thấy?

Còn che mất cả đôi mắt cậu, nên hắn không nhìn thấy được…

Cứ nhìn mãi như thế, Thản Đồ dần bị mê hoặc. Hắn cúi đầu xuống, lấy mũi khẽ hít hít mùi hương trên người cậu — thật thơm! Mùi hương thật dễ ngửi.

Bất tri bất giác, hắn khẽ thè lưỡi liếm một cái lên khuôn mặt bóng loáng của cậu.

Thật thoải mái… Vậy là hắn lại liếm thêm cái nữa, rồi thêm cái nữa, cứ thế liếm mãi…

Cho đến khi… giống cái bị liếm mà tỉnh dậy.

Trong khoảnh khắc ấy, Thản Đồ cảm thấy hơi chột dạ.

Thế nhưng khi thấy giống cái đưa tay về phía mình, Thản Đồ liền hớn hở bước tới, còn cúi đầu liếm nhẹ mu bàn tay cậu bằng chiếc lưỡi thô ráp của mình.

Hắn nghĩ, đúng là lời đồn trong bộ lạc nói việc dùng hình dạng thú để theo đuổi giống cái là có lý — không phải sao, giống cái này vừa tỉnh lại nhìn thấy hắn, liền sẵn sàng tiếp xúc với hắn rồi đó thôi?

Sau đó, giống cái nói gì đó, nhưng Thản Đồ không hiểu, chỉ cảm giác hình như đang gọi hắn? Nhưng chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì — điều hắn nhìn thấy rõ là cậu không có vẻ gì là chán ghét hắn, nên hắn lại rón rén tiến sát lại gần hơn.

Ừm, giọng nói nghe vẫn rất hay… chỉ là giờ mùi hương trên người cậu hơi nhạt đi một chút rồi.

Sau khi tỉnh dậy, cậu làm rất nhiều động tác kỳ lạ mà Thản Đồ chẳng hiểu gì cả, nhưng giống cái muốn làm gì cũng được, hắn đâu để tâm. Hơn nữa, khi cậu động đậy, nhìn thế nào cũng khiến móng vuốt hắn ngứa ngáy.

Ngứa thật… nhưng hiện tại giống cái còn chưa thuộc về hắn, không thể cứ thế mà nhào tới được, Thản Đồ chau mày lại. Dù sao thì, hắn từng đi khắp các bộ lạc lân cận mà chưa từng thấy giống cái này lần nào. Có khi nào cậu ấy đến từ một nơi rất xa không? Có phải đang bị lạc đường nên mới mò đến đây?

Nghĩ tới đây, Thản Đồ bỗng giật mình rồi vội vã chạy theo sau. Hắn không thể để giống cái đi một mình, chưa kể chuyện an toàn, chỉ nghĩ tới việc sau này không còn được gặp lại cậu nữa là hắn đã thấy muốn gầm lên rồi.

Thôi thì, cho dù cậu muốn quay về bộ lạc của mình, hắn cũng sẽ đi cùng cậu về. Thản Đồ tin rằng mình đủ mạnh để được công nhận — chỉ cần hắn thể hiện thành ý thật lòng, bộ lạc kia nhất định sẽ đồng ý để giống cái đi cùng hắn!

Hiện tại, điều quan trọng nhất là phải chiếm được trái tim cậu, phải tận dụng thật tốt quãng đường đi này.

Trên đường đi, Thản Đồ cứ cẩn thận quan sát nét mặt của giống cái. Hắn nhận ra cậu rất khác với tất cả giống cái mà mình từng gặp. Làm sao nói nhỉ… mỗi khi cậu đứng yên suy nghĩ điều gì đó, cả người như tỏa ra ánh sáng vậy… Hắn càng nhìn càng thích, chỉ mong có thể nhanh chóng đưa cậu về nhà quá đi ~

Khi Thản Đồ đang đau đầu suy nghĩ xem nên làm gì để lấy lòng giống cái, thì đột nhiên nghe tiếng bụng cậu sôi nhẹ… cậu ấy đang đói.

Mặt Thản Đồ đỏ bừng.

Hắn lại có thể quên mất chuyện quan trọng như thế, khiến giống cái mà hắn thích phải nhịn đói — thật là… hỏng rồi, nếu vì thế mà cậu ấy đánh giá thấp hắn thì phải làm sao?

Một cảm giác hổ thẹn cùng sự lo lắng mãnh liệt lập tức xông thẳng vào lòng Thản Đồ, khiến hắn bật dậy chạy một mạch. Hắn phải nhanh chóng đi săn một con mồi tươi ngon mang về!

Khả năng săn mồi của Thản Đồ rất mạnh. Không đi bao xa, hắn đã phát hiện một con nai rừng Ốc Lí Nhĩ. Loài này đầu lớn, sức mạnh không tệ, nhưng quan trọng hơn là thịt của nó cực kỳ ngon. Mang làm quà tặng giống cái thì còn gì bằng! Thản Đồ thầm tán thưởng vận may của mình, chẳng tốn bao nhiêu sức đã hạ được con mồi, rồi kéo nó chạy nhanh về phía cậu.

Sau đó, Thản Đồ chưa bao giờ cảm thấy biết ơn ông trời đến thế — vì hắn đã kịp quay về đúng lúc!

Hắn đã trông thấy giống cái rơi xuống từ một cành cây rất cao! Trời ạ!

Phải đến khi ôm được cậu vào lòng thật vững vàng, trái tim Thản Đồ mới dần dần bình tĩnh lại sau những nhịp đập hốt hoảng vừa rồi.

Thản Đồ trừng mắt hung dữ nhìn con Cổ Lặc điểu vừa rồi đã dám quăng giống cái xuống — đám này chuyên lợi dụng lúc người ta sơ hở, toàn là lũ lưu manh ham chiếm tiện nghi. Nếu không phải nó bay quá nhanh, mà lại đang lúc giống cái cần được hắn chăm sóc, thì hắn đã sớm bẻ gãy móng vuốt của nó rồi!

Nghĩ đến lúc nãy bản thân đặt giống cái xuống đất một cách cẩn thận, Thản Đồ cố nén sát khí trong lòng. Hắn không muốn dọa đến người yếu ớt đang nằm trong lòng mình.

Nhưng khi hắn cúi đầu nhìn xuống — suýt nữa thì không kiềm được mà ngã quỵ xuống đất.

“Quần áo” của giống cái bị bung ra mất rồi, thật sự rất bắt mắt… Thản Đồ chỉ muốn cúi đầu cọ vài cái, nhưng rồi lại cố nhịn. Hắn suy nghĩ lại — không biết giống cái đã gặp phải chuyện gì mà lại chỉ mặc mỗi cái váy rồi ra ngoài như vậy, lỡ như gặp phải giống đực không có phẩm hạnh, chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao? Thật là quá ngây thơ rồi.

Nhưng ngay sau đó, Thản Đồ lại thầm đắc ý — phải biết rằng, không phải con giống đực nào cũng biết giữ chừng mực như hắn đâu nhé!

Khi Thản Đồ dâng con mồi cho giống cái xong, cậu nói mấy câu gì đó. Thản Đồ nghiêng đầu lắng nghe, cảm thấy cách phát âm của nàng thật kỳ quái, hoàn toàn không hiểu nổi ý nghĩa là gì. Nói cho cùng, ở đại lục Khảm Đạt này, ai cũng dùng ngôn ngữ phổ thông, vậy cậu đến từ nơi xa xôi cỡ nào chứ?

Nghĩ đến đây, Thản Đồ lại vui vẻ trở lại — càng xa thì càng có cơ hội ở bên giống cái lâu hơn, để bồi dưỡng tình cảm. Đến lúc đó, cho dù cậu có quay về bộ lạc đi nữa, cũng sẽ không nỡ rời bỏ một người vẫn luôn săn sóc như hắn, mà lựa chọn kẻ khác đâu!

Nhưng rồi chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến Thản Đồ hụt hẫng.

Hắn phát hiện giống cái này quá yếu ớt — đến cả xử lý con mồi cũng không làm được. Hắn định giúp cậu làm hộ, nhưng cậu lại thở dài khi nhìn con mồi… Chẳng lẽ là cậu không thích món này?

Thản Đồ đột nhiên ngồi không yên. Hắn không thể để cậu cứ mãi nhịn đói được. Nhất định phải nhanh chóng tìm ra thứ gì đó mà thích cậu ăn mới được. Hắn vung vẩy cái đuôi, suy nghĩ.

À phải rồi! Vừa nãy cậu ấy có leo cây mà, chắc là thích ăn quả Ốc La!

Nghĩ đến đó, Thản Đồ lập tức hành động. Trong bộ lạc, nhiều giống đực cũng thường hái quả Ốc La để lấy lòng giống cái, mà đa số giống cái đều thích loại quả này vì nước trong quả có tác dụng rất tốt cho sức khỏe. Thản Đồ thấy mình thật ngốc, vỗ đầu một cái vì nghĩ ra trễ quá!

Quả nhiên, giống cái rất thích ăn quả Ốc La, chỉ là có vẻ hơi ăn nhiều một chút… Nhưng mà cũng không sao, sau này hắn sẽ từ từ đút cậu ăn, đợi đến khi cậu trở thành bạn đời của hắn.

Khi Thản Đồ đang vui vẻ xây dựng cảm tình với cậu, đột nhiên có một con báo rừng không biết trời cao đất dày dám tấn công giống cái! Lúc này Thản Đồ tức giận đến cực độ, lập tức lao vào phản công dữ dội!

Chẳng có gì ngoài ý muốn cả — chỉ là một con báo rừng, làm sao có thể là đối thủ của hắn! Thản Đồ nhanh chóng đánh bại con thú, rồi từ trên cây nhảy xuống.

Lúc này, hắn trở lại hình người, vì hắn chợt nhớ ra — giống cái còn chưa từng thấy hình dạng con người của hắn! Nhất định phải cho cậu xem một chút, đúng không nào?

Nhưng điều mà Thản Đồ không ngờ được là, phản ứng đầu tiên của giống cái khi thấy hình người của hắn lại chỉ có hai điều hiện ra trong đầu:

Thứ nhất: Biến hình kiểu gì kỳ vậy trời!?

Thứ hai: Vì sao lông sư tử thì màu vàng kim, mà khi biến thành người lại là tóc nâu sẫm!?

Hết Chương 4

Editor: Từ giờ mình sẽ để xưng hô của thụ là “cậu” nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play