Edit: Shi

Nhưng ngay sau đó, mặt Tô Sách lập tức tối sầm lại.

Chuyện rơi từ trên cây xuống rõ ràng gây ra động tĩnh quá lớn, khiến chiếc khăn tắm vốn quấn lỏng lẻo trên eo anh cũng theo đó mà bay phấp phới, rồi cuối cùng – trong một cú va chạm mạnh khi rơi xuống – hoàn toàn rời khỏi người anh.

Nói cách khác… anh đang trần như nhộng.

Ngay sau đó, anh hắt xì một cái.

Quả nhiên, mặc ít quá rồi…

Con sư tử cẩn thận dùng chân hất nhẹ để Tô Sách rơi khỏi lưng mình xuống đất, còn không quên đưa một chân ra đỡ lấy anh. Tô Sách hơi ngượng, nhưng thấy sư tử đã giúp đỡ như vậy thì đành tựa nhẹ cái chân ấy một cái, sau đó nhanh chóng lết xuống đất, quay lưng lại phía sư tử, chạy thẳng đến chỗ khăn tắm rơi xuống, nhặt lên và vội vàng quấn lại quanh người.

Vì thế, anh không nhìn thấy ánh mắt lấp lánh kỳ dị của con sư tử đang nhìn chằm chằm vào tấm lưng trần của mình.

Khi anh quay đầu lại, con sư tử đột nhiên lao tới, vừa vặn giữ chặt anh giữa hai chân trước.

Tô Sách ngẩng đầu lên nhìn – ánh mắt con sư tử rất nồng nhiệt, nhưng lại không hề mang theo chút hung ác nào.

Anh thở dài. Bụng anh lại kêu lên lần nữa.

Như thể cũng hiểu ra điều gì đó, con sư tử lui lại một bước, rồi thêm một bước nữa, dáng vẻ có chút luyến tiếc. Nhưng nó nhanh chóng xoay người chạy về phía trước vài bước, trong miệng ngậm một thứ gì đó rồi ném về phía Tô Sách – “Bịch!” một tiếng, bụi đất bắn tung.

Tô Sách nhìn lại, phát hiện đó là một con vật hoang dã, trông như con nai nhỏ, đã bị cắn đứt cổ – đầu nó còn to hơn cả đầu con sư tử một chút.

Con sư tử tiến lại gần vài bước, dùng chân đẩy đẩy cái xác con nai về phía Tô Sách, đôi mắt sáng rực – bên trong như mang theo một chút gì đó... lấy lòng?

Tô Sách hơi nghi ngờ không biết có phải mình hoa mắt, nhưng cũng đại khái hiểu được ý nó:

 “… Con vật to xác, cho tôi à?”

Con sư tử nhìn anh, giống như hiểu, lại giống như không. Thấy Tô Sách chưa có phản ứng gì, nó liền dùng chân đẩy con nai thêm một cái nữa.

Tô Sách đành bước lại, đưa tay chạm vào thân con vật, rồi… rõ ràng thấy được trong mắt con sư tử kia là ánh nhìn đầy cổ vũ – Được rồi… anh cũng chẳng hiểu sao mình lại nhìn ra được đó là “cổ vũ” nữa.

Bụng thật sự đói đến không chịu nổi, con sư tử kia xem ra là mang con hươu này đến để nuôi hắn no bụng. Đã vậy thì, Tô Sách cũng không khách sáo làm gì. Nghĩ vậy, anh chuẩn bị lột da hươu, nhóm lửa nướng thịt.

Anh cẩn thận đưa ngón tay đến phần cổ bị vỡ toác của con hươu, thử dùng tay xé ra… nhưng không nhúc nhích. Tô Sách bỗng nhớ ra, mình là con người, không thể nào có sức mà xé nổi lớp da dày như thế. Vừa rồi đúng là hồ đồ thật.

Hiện tại trên người anh chẳng có vật gì sắc nhọn, không cách gì lột da được, thế là anh bắt đầu đảo mắt xung quanh, định tìm một nhánh cây tương đối nhọn để thử xem. Đang nhìn quanh, ánh mắt liền dừng lại… ở mấy móng vuốt của con sư tử.

Mỗi móng đều sắc bén đến đáng sợ…

Nghĩ đến cái bụng đang đói cồn cào, cộng thêm con sư tử này có vẻ cũng rất thân thiện, Tô Sách quyết định nhờ nó giúp.

“Đồ to xác, lại đây một chút.” Tô Sách thử vẫy tay gọi con sư tử.

Không ngờ con sư tử kia thật sự giống như rất vui vẻ – thật lòng mà nói, anh không muốn tin như vậy – nó lắc đuôi chạy tới, đôi mắt nóng rực tràn đầy chờ mong mà nhìn anh.

Tô Sách ngừng một chút, rồi đưa tay chỉ vào con hươu: “Anh bạn to xác, giúp tôi xé da con này được không?”

Con sư tử nghiêng đầu. Nó không hiểu.

Tô Sách thở phào nhẹ nhõm. Nãy giờ anh thấy con sư tử này cư xử quá giống con người, còn tưởng nó là sinh vật bị tiêm gen người do đám nhà khoa học tạo ra nữa! Nếu thế thật thì quá tàn nhẫn rồi…

— May mà không phải vậy.

Vậy thì nếu ngôn ngữ không thông, nhưng con sư tử lại có vẻ thông minh, chi bằng anh làm mẫu cho nó xem.

Anh ngồi xổm xuống, dùng tay làm động tác “xé kéo”, rồi ngẩng lên nhìn nó. Con sư tử cũng nhìn anh… Ơ, không biết nó hiểu không?

Sự thật chứng minh: nó hiểu rồi.

Nó lập tức gầm nhẹ một tiếng, lao tới, giơ một chân trước lên “xoẹt xoẹt” hai cái – con hươu bị xé toạc ra từng mảnh!

Tô Sách bị máu bắn tung tóe, lau mặt một cái rồi tự nhủ, được như vậy là quá tốt rồi, không nên đòi hỏi hơn nữa.

Con sư tử quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ đắc ý như đang đợi khen thưởng. Sau đó nó bước đến trước mặt Tô Sách, cúi đầu, húc húc bụng anh.

Tô Sách khựng lại một chút, rồi đưa tay xoa bộ lông dày trên đầu nó. Con sư tử híp mắt, phát ra tiếng gừ gừ thoải mái, sau đó nằm bò xuống.

Tô Sách bắt đầu gom mấy miếng thịt vụn lại một chỗ, đợi nhóm xong lửa là có thể nướng ăn.

Đầu tiên, anh gom ít lá khô, chồng lại một đống, rồi tiện tay nhặt mấy hòn đá dưới gốc cây, cố sức đập vào nhau. Tia lửa tóe ra, bắn trúng đám lá khô, bắt lửa cháy bùng lên. Tiếp theo, cậu dùng nhánh cây xiên thịt… nhưng mà… xiên… không nổi.

Đám thịt này và da dường như quá mềm, mà dù đã dùng hết sức, chọn nhánh cây nhọn nhất, cậu vẫn không xiên thấu được miếng thịt. Chỉ đâm vào được một vết nhỏ. Có lẽ do nhánh cây quá cứng? Tô Sách bắt đầu nghi ngờ, có khi bữa ăn này chỉ là mơ tưởng.

Anh lại thở dài — ở đây chỉ mới một lúc mà anh đã than hết cả phần của năm trước rồi.

Không lâu sau, một vật tròn tròn lăn lộc cộc đến bên chân anh. Cúi nhìn, Tô Sách thấy… đó chính là loại quả mọc trên cây mà anh để ý trước đó. Gần nhìn kỹ, quả này to gần bằng nửa cái lu nước!

Ngay sau đó lại lăn đến thêm một quả, rồi quả thứ ba. Tô Sách quay lại thì thấy con sư tử đang há miệng cười, lấy chân đá mấy quả đến cho anh.

Chắc là nó thấy anh không làm nổi thịt nên đặc biệt kiếm trái cây giúp? Tô Sách thấy cảm động. Phải nói, nếu không có con sư tử này ở đây, một mình anh trong khu rừng này, chắc chắn không biết sống nổi không – ít nhất, chuyện ăn đã là một vấn đề lớn. Hơn nữa, lúc nãy còn bị chim khổng lồ hất ngã từ cây xuống, nếu không có sư tử đỡ, e rằng giờ anh đã thành bãi thịt nát rồi.

Tô Sách lại gần một quả, hai tay ôm lấy nó, phát hiện vỏ quả cực kỳ mềm. Anh ấn mạnh xuống, nó liền lún xuống giống như quả bóng cao su, nhưng buông tay ra thì lại trở về nguyên dạng. Bên trong chắc là đầy nước trái cây. Tô Sách dùng tay thử xem, da quả rất dày, có lẽ anh không đủ sức tạo ra một lỗ để uống nước bên trong.

Đúng lúc đang nghĩ như vậy, con sư tử tiến lại gần, nhẹ nhàng dùng móng vuốt chọc một cái vào quả ――

Một dòng nước trái cây màu trắng ngà phun ra từ lớp vỏ màu đỏ, tuôn trào như suối nhỏ. Tô Sách thấy bụng mình càng lúc càng đói, liền cúi xuống, há miệng uống lấy từng ngụm lớn, nhanh chóng làm dịu đi cái dạ dày đang réo gọi inh ỏi. Cuối cùng còn dư lại hơn nửa quả nước, Tô Sách đã không thể uống thêm, đành xách theo quả đó như xách một cái túi nước, vừa đi vừa “lụp bụp” như đeo theo túi da.

Sau đó, anh lại nhớ tới cái cây mà lúc nãy mình từng leo lên… cao tới mức nào kia chứ. Theo hiểu biết của anh, sư tử tuy có thể leo cây, nhưng không giỏi trèo quá cao. Thế thì con sư tử vàng này đã làm cách nào để hái được quả?

Ngay lúc anh còn đang thắc mắc, câu trả lời đã tự động xuất hiện.

Có lẽ vì những miếng thịt hươu còn dính máu chưa kịp xử lý, mùi tanh đã dẫn tới một con mãnh thú khác ―― là một con báo hoa đốm, vóc dáng nhỏ hơn sư tử một chút. Nó bước đến đầy kiêu hãnh, bước chân mềm mại uyển chuyển như nước chảy, rồi đột ngột lao thẳng về phía Tô Sách!

Tô Sách chỉ cảm thấy hoa mắt, con sư tử vốn đang nằm lười biếng bỗng bật dậy như tia chớp, chắn ngay trước mặt anh! Trong chớp mắt, hai con dã thú hung hăng lao vào nhau!

Sư tử lắc mạnh đầu, cắn trúng chân trước của con báo. Nhưng con báo kia cũng rất xảo quyệt, nhận ra đối thủ quá mạnh, liền tận dụng lực bị hất ngược mà thoát thân, nhanh như cắt leo thẳng lên cây! Sư tử cũng lập tức bám theo. Hai con thú một đuổi một chạy, cuối cùng cùng nhảy vọt lên một nhánh cây lớn ―― chúng nhìn chằm chằm vào đối phương một cái, rồi lại đồng loạt lao vào nhau lần nữa!

Thật sự… quá lợi hại.

Tô Sách nhìn trận chiến kịch liệt giữa một sư tử một con báo, thấy thân hình sư tử rắn chắc, cơ bắp lộ rõ, toát lên vẻ hoang dã dũng mãnh; lối chiến đấu của nó cũng nhanh nhẹn mà đầy uy lực. Lớp lông như phủ ánh vàng của nó ánh lên dưới nắng rừng ―― khiến Tô Sách bất giác thấy hoa mắt, như bị mê hoặc.

Cuối cùng, vương giả của rừng sâu vẫn là sư tử. Dù con báo kia có vuốt sắc như dao, đuôi cứng như roi, thân thủ cũng linh hoạt không thua kém, nhưng rốt cuộc vẫn bị sư tử cắn trúng yết hầu. Máu bắn tung tóe, như một trận mưa đỏ đổ xuống từ trời cao… Thân thể nó co giật một chút, rồi rơi thẳng xuống, không còn động đậy nữa.

“Rầm ――” một tiếng, xác thịt nát tan.

Con sư tử gầm vang dữ dội trên nhánh cây, rồi bất ngờ lấy đà nhảy mạnh xuống đất!

Tô Sách kinh ngạc đứng bật dậy, trừng mắt há hốc miệng nhìn ―― ngay trước mắt anh, con sư tử bắt đầu biến hóa với tốc độ chóng mặt!

Bộ da lông vàng óng đó như được rút ra, thân hình lập tức thay đổi, vừa dài ra lại vừa thu nhỏ lại một cách kỳ lạ… Cuối cùng, nó lắc mình một cái, biến thành một người đàn ông cao lớn, vóc dáng rắn chắc!

Biến hình thành người!

Hết Chương 3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play