Edit: Shi
Phản ứng đầu tiên của Tô Sách là lùi lại phía sau. Nhưng khi bàn tay anh chạm phải một mảng ẩm ướt, anh mới nhận ra sau lưng mình chính là một ao nước, mà anh đang nằm ngay bên mép hồ.
Sinh vật vừa liếm anh nhưng giờ đang bất động – là một con sư tử.
Tô Sách ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ ràng.
Sinh vật này dài hơn ba mét, cao tầm hai mét, toàn thân phủ một lớp lông vàng óng như ánh mặt trời, đặc biệt là bờm cổ xù lên như ngọn lửa đang cháy rực, chói mắt vô cùng. Cảm giác như chỉ cần chạm vào là có thể cảm nhận được hơi nóng hừng hực từ đó truyền ra... Chính là một con sư tử đực trưởng thành. Nó trông mạnh mẽ đến mức khó tin, từng thớ cơ bắp hiện rõ mồn một, chuyển động nhịp nhàng như thể có dòng chất lỏng ánh vàng chảy dọc theo cơ thể.
Nếu không phải trong tình huống này, nếu không phải đang phải đối mặt với sinh vật có thể quyết định tính mạng mình bất cứ lúc nào, có lẽ Tô Sách sẽ rất thích con vật này.
Nhưng lúc này, anh chỉ có thể cảnh giác nhìn nó, đồng thời cố gắng nghĩ cách thoát thân.
Con sư tử vàng kim lắc nhẹ cái đầu to, đôi mắt vàng óng lặng lẽ nhìn Tô Sách dường như không có chút ác ý... ngược lại còn có phần thân thiện.
Tô Sách nhớ lại hành động lúc nãy của con sư tử, do dự một chút rồi vươn tay ra. Rõ ràng trong mắt con sư tử hiện lên vẻ vui mừng, sau đó nó chậm rãi bước đến, thè lưỡi liếm lên tay anh.
“...Anh bạn to xác.” Tô Sách khẽ gọi.
Sư tử cúi người, nằm sát bên cạnh anh.
Dù không rõ tại sao lại như vậy, nhưng Tô Sách có thể cảm nhận được con sư tử này không có ý làm hại mình. Giờ anh cần phải nghĩ xem - rốt cuộc đây là đâu?
Dù cho suối nước nóng mới xây kia có nổi tiếng đến mấy, cũng không thể nào nuôi được một con sư tử, hơn nữa lại là loài quý hiếm được bảo vệ như thế ngay trong khuôn viên. Mà con sư tử này, kích cỡ và màu lông nổi bật như vậy, rõ ràng không thuộc bất kỳ chủng loại nào từng được ghi nhận. Nếu nó từng xuất hiện trước công chúng, chắc chắn đã gây chấn động dư luận từ lâu.
Tô Sách chống tay ngồi dậy, từ từ đứng lên. Cơ thể anh không có gì khó chịu, nghĩa là không bị thương. Nhưng điều khiến anh lo lắng là: Dương Hàn – người đã cùng anh tắm suối nước nóng, giờ không thấy đâu. Khi quay lại nhìn xung quanh, phía sau cũng không còn là hồ nước nhỏ trong khu suối nước nóng nữa, mà là một ao hồ rộng lớn đến khó đoán kích thước, xung quanh là rừng cây rậm rạp.
Giống như... giống như phiên bản phóng đại của cái tiểu viện kia vậy!
Khi Tô Sách đứng dậy, con sư tử cũng lặng lẽ đi theo sát bên. Vì vốn đã có cảm tình với những loài vật mang đậm tính hoang dã, hơn nữa cũng không dám chọc giận nó, Tô Sách đành để mặc nó đi theo. Điều anh cần làm ngay bây giờ là xác định rõ rốt cuộc mình đang ở đâu. Nếu có thể, anh muốn tìm được đàn anh. Nếu nơi này thực sự là một khu rừng hoang, thì việc Dương Hàn bị bỏ lại một mình sẽ cực kỳ nguy hiểm!
Mang theo nỗi nghi ngờ cuối cùng trong lòng, Tô Sách tiến đến gần thân một cái cây, đưa tay chạm vào lớp vỏ. Cảm giác rất thật. Bên cạnh còn có một cây khác bị thứ gì đó chặt gãy phần ngọn, các vòng tuổi nổi lên cũng rất rõ ràng. Ước lượng sơ qua cũng phải vài trăm năm tuổi.
Nếu những cái cây to lớn thế này thực sự tồn tại, thì một khu suối nước nóng nhỏ không thể nào đưa vào làm cảnh trong viện được.
Tô Sách thở dài, chỉ có thể bước từng bước, tùy cơ ứng biến.
Tô Sách men theo hướng nam, đi về phía rừng cây. Anh định dùng cách đơn giản nhất để tìm lối ra khỏi khu rừng – nếu may mắn gặp được ai đó, chỉ cần hỏi vài câu chắc cũng hiểu rõ tình hình. Còn về con sư tử đi bên cạnh, Tô Sách liếc nhìn nó – trên khuôn mặt nó, chẳng lẽ thật sự có chút gì đó như đang lấy lòng anh?
Bây giờ chắc là tầm chạng vạng, bầu trời chỉ toàn những tầng mây trắng xám. Cây cối trong khu rừng này phần lớn đều có hình dáng kỳ quái, hơn nữa cao lớn, rắn chắc một cách đáng ngạc nhiên, mỗi cái đều cao chừng cả chục mét, thân cây to đến mức mấy người ôm không xuể.
Tô Sách đứng thẳng lưng, chậm rãi bước về phía trước theo hướng nam. Cạnh bên là một con sư tử đực vạm vỡ theo sát. Tuy rõ ràng là đang tìm đường, nhưng trông cả hai lại giống như đang tản bộ trong khu văn phòng, hoàn toàn không có chút gì là hoảng loạn.
Bởi vì có hoảng cũng chẳng giải quyết được gì cả.
Tô Sách đẩy nhẹ gọng kính, may thay nó vẫn còn nguyên trên sống mũi, giúp anh không bị mờ tầm nhìn do cận thị. Dù vậy, khí lạnh trong rừng đã khiến một lớp hơi nước đọng trên mặt kính, buộc anh phải tháo ra, vén góc khăn tắm lên để lau.
Trên người anh giờ vẫn chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trắng, là bộ dạng khi vừa rời khỏi suối nước nóng lúc trước. Để tránh khăn bị rơi hay mắc vào cành cây, anh phải túm chặt hai góc lại, buộc chéo trước ngực cho chắc.
Nhưng điều khiến anh cảm thấy lạ là – chiếc khăn tắm này vẫn còn khô. Trong khi rõ ràng lúc nãy anh vừa ngâm mình trong suối nước nóng. Chẳng lẽ vì đã ở trên bờ quá lâu?
Mỗi khi Tô Sách dừng lại làm gì đó, con sư tử vàng luôn dừng chân chờ, nghiêng đầu yên lặng nhìn anh, đến khi anh xong việc mới lại tiếp tục cùng anh đi tiếp, sóng bước bên nhau. Cứ thế đi được một đoạn xa, ánh trăng dần ló rạng.
Cảm thấy ánh sáng chiếu lên người có gì đó kỳ lạ, Tô Sách ngẩng đầu nhìn lên. Giữa màn đêm đen như mực, anh thấy một vành trăng sáng trắng, bên cạnh lại có một vầng nguyệt sắc tím huyền.
Tô Sách khựng lại.
Vốn anh nghĩ mình chỉ đang lạc trong một khu rừng nào đó, nhưng giờ nhìn thế này... có lẽ anh đã không còn ở Trái Đất nữa. Chẳng lẽ cái khu suối nước nóng kia là do người ngoài hành tinh xây nên? Họ có mục đích gì? Hay đây thật ra là một kiểu mô phỏng thiên nhiên nào đó, còn anh chỉ là vật thí nghiệm?
Tô Sách vốn không mê phim ảnh lắm, nhưng tình huống kiểu này, có lẽ chỉ có phim khoa học viễn tưởng mới giải thích được thôi.
Con sư tử vàng nằm xuống, rồi ngẩng đầu, dùng cái đầu to của mình húc nhẹ vào bụng anh. Tô Sách cúi đầu, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. Nếu thật sự là như những gì anh đang tưởng tượng thì con sư tử này, chẳng lẽ là sản phẩm biến đổi gen?
Có khi nào học trưởng cũng trở thành một vật thí nghiệm khác không?
Nghĩ đến đây, Tô Sách tạm thời từ bỏ ý định tìm đường ra khỏi nơi này. Nếu thật sự đã bị đưa đến đây, vậy trước tiên nên làm một số chuẩn bị phòng thân cẩn thận, rồi thử tìm xem học trưởng có bị đưa đến chốn này không. Sau đó mới nghĩ cách làm rõ rốt cuộc nơi đây là đâu... Nếu có thể tìm được vài người đang ở trong tình cảnh giống mình thì càng tốt.
Con sư tử với đôi mắt màu vàng lặng lẽ nhìn chằm chằm Tô Sách, không chớp mắt. Nghĩ đến khả năng nó và mình có thể là “người chung cảnh ngộ”, Tô Sách cúi người xuống, nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Con sư tử đực đột nhiên há to miệng, như thể ngáp một cái, rồi nheo mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nho nhỏ nghe như tiếng ngáy. Tô Sách nhìn nó, cảm thấy thực sự đáng yêu.
Ngay sau đó, một âm thanh kỳ lạ khác vang lên.
Đôi mắt của con sư tử vàng liếc nhìn xuống dưới – còn Tô Sách thì dừng lại.
Là bụng anh kêu. Anh đói.
Chỉ trong nháy mắt, nó “vèo” một tiếng bật dậy, lại “vèo” một cái phóng thẳng đi mất.
Tô Sách hơi ngơ ngác, nhưng anh biết mình không thể quản được nó, có khi nó cũng đói? Còn việc cấp bách hiện tại của Tô Sách là tìm cái gì ăn cho đỡ đói cái đã.
Theo lý mà nói, trong rừng rậm với đủ loại cây cối thế này, chắc cũng không thiếu trái dại. Tô Sách nghĩ ngợi một chút, rồi ngẩng đầu nhìn quanh – vì cây cối ở đây cao cực kỳ, nên anh vừa đi về phía trước vừa chăm chú quan sát từng cái một.
Vận may của Tô Sách khá tốt – chỉ mới nhìn đến cái cây thứ năm, anh đã phát hiện trên ngọn một gốc cây to vỏ màu nâu đỏ, mọc đầy những trái đỏ to cỡ quả dưa hấu, trông rất nặng trĩu, mọng nước.
Chỉ có điều nó cao quá.
Nghĩ đến việc mình từ nhỏ chỉ chăm học, không hề ra ngoài chơi hay trèo cây, nên rõ ràng là... không biết leo cây.
...Vậy phải làm thế nào đây?
Suy đi tính lại, Tô Sách vẫn quyết định thử trèo lên. Dù gì nếu muốn sống sót ở đây, anh cũng phải học được điều này.
Nghĩ thông rồi, anh cẩn thận siết kính sát hơn vào sống mũi, rồi đưa tay đặt lên thân cây.
...Chắc là phải ôm chặt thân cây trước, sau đó... đặt chân lên?
Anh hồi tưởng lại mấy bộ phim từng xem người ta trèo cây thế nào, rồi bắt đầu thử nghiệm.
Khá ổn, bước đầu coi như thành công. Anh đã bám được vào thân cây, tạo dáng như một con gấu koala ôm lấy thân gỗ. Chỉ tiếc là... độ cao chỉ mới tầm 1 mét. Dưới đó, anh bắt đầu vận động cánh tay, hai chân cũng cố gắng phối hợp.
Tô Sách thật ra không phải kiểu người chỉ biết lý thuyết, thực hành cũng không tệ. Sau vài lần thử, anh bắt đầu chậm rãi di chuyển lên trên với tốc độ cực kỳ chậm, nhưng chắc chắn. Anh bám rất chặt, và khi khoảng cách mặt đất ngày càng xa, trong lòng cũng bắt đầu căng thẳng.
Anh cố gắng giữ bình tĩnh. Phải biết, trừ lần đi thang máy lên cao ốc, anh chưa từng ở nơi cao như thế này! Mà dù có đi thang máy, thì cũng đâu phải tự mình dùng sức mà đẩy lên…
Chỉ có điều, vận đen của hôm nay vẫn chưa kết thúc.
Khi anh vừa trèo lên tới khoảng mười mét – sắp tới gần ngọn cây – thì từ đằng xa bỗng vang lên tiếng gió rít dữ dội. Một luồng lực mạnh mẽ lao thẳng đến kèm theo âm thanh khí lưu rít gào.
Tô Sách chỉ kịp nhìn thấy một cặp mỏ chim sắc nhọn, rồi cả người đã bị hất văng nặng nề, mất kiểm soát rơi xuống.
Khi thấy thân cây vút qua trước mắt ngày một xa, Tô Sách hiểu rằng, tốc độ rơi của mình không hề chậm, và một khi chạm đất chắc chắn anh sẽ ch-ết.
Được rồi, tuy rằng trong lúc còn sống, anh luôn rất nghiêm túc sống cho ra sống, nhưng thực ra... chết cũng không đến mức quá đáng sợ.
“Ngao ô――” Một tiếng gầm dài và vang vọng đột nhiên truyền đến. Gần như ngay khoảnh khắc tiếp theo, Tô Sách liền rơi trúng vào một tấm lưng rộng lớn và dày êm phủ đầy lông mềm mại. Dù cú va chạm khiến anh đau không ít, nhưng so với những gì anh tưởng tượng trước đó thì thật sự, thế này là tốt hơn rất nhiều rồi.
Tô Sách nhìn lớp lông màu vàng óng ánh trước mắt, bỗng nhiên hiểu ra.
Con sư tử đực ấy đã quay lại, và đúng lúc cứu anh.
Cảm giác không ch-ết đi ngay lập tức... cũng không tệ lắm.
Hết Chương 2