Edit: Shi

8 giờ sáng.

 Một người đàn ông cao gầy, mặc âu phục chỉn chu đúng giờ bước vào cửa lớn công ty. Anh quẹt thẻ một cách thành thạo, bấm thang máy và đi thẳng lên tầng tám.

Trong văn phòng đã ngồi đầy người, ai nấy đều ăn mặc gọn gàng, gương mặt nghiêm túc, máy tính trên bàn đều đã được mở, hơn nữa, trên mặt bàn cũng tuyệt đối không xuất hiện bất kỳ dấu vết nào của đồ ăn thừa hay rác thừa còn để lại.

Người đàn ông cao gầy bước vào, kẹp một cặp tài liệu dưới khuỷu tay. Thấy mọi người trong phòng, anh khẽ gật đầu. Ngay sau đó, cả phòng đồng loạt chào hỏi:

“Chào giám đốc!”

“Giám đốc, buổi sáng tốt lành!”

“Buổi sáng tốt lành.” Nói xong, người đàn ông đẩy cửa đi vào phòng làm việc riêng của mình.

Khi bóng dáng anh khuất hẳn sau cánh cửa, bên ngoài liền vang lên một loạt tiếng thở phào nhẹ nhõm.

“Hôm nay giám đốc không có nổi giận…”

“Ừ, may mà tới kịp, không thì thảm rồi.”

“Mà nói chứ, sao giám đốc còn trẻ như vậy mà lại nghiêm túc thế không biết!”

“Suỵt, yên nào, dù văn phòng cách âm nhưng giám đốc ở bên trong có thể nhìn thấy chúng ta đấy!”

Sau khoảng một phút xì xào, không khí trong văn phòng lại khôi phục  yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật tài liệu và gõ bàn phím vang lên đều đều.

Tô Sách, 25 tuổi, nam, hiện là trưởng bộ phận tại một công ty niêm yết có quy mô trung bình. Anh có thói ở sạch nhẹ, trong công việc thường yêu cầu rất cao.

Lúc này, Tô Sách vừa nâng tay nhìn đồng hồ, phát hiện người cuối cùng bắt đầu làm việc, kim giây của đồng hồ cũng vừa vặn chỉ đúng vị trí 60 giây, liền hài lòng gật đầu một cái rồi bắt đầu xử lý công việc của mình.

Tô Sách từ trước đến nay là một cấp trên rất tốt. Trong phạm vi mà bản thân có thể chịu được, anh luôn sẵn lòng để cấp dưới được thả lỏng một chút — chỉ là một chút thôi.

Buổi sáng đi làm, ăn trưa, làm việc buổi chiều, ăn tối, tắm rửa, xử lý những tài liệu còn tồn đọng trong ngày hoặc đọc một vài cuốn sách, báo chí nhất định, sau đó rửa mặt rồi đi ngủ.

Đó là lịch trình không đổi mỗi ngày của Tô Sách. Bởi vì cấp trên của anh — cũng chính là học trưởng thời đại học, người rất hiểu tính cách của anh — nên Tô Sách không cần phải xã giao, không giống các giám đốc bộ phận khác phải chạy vạy quan hệ. Chỉ cần hoàn thành tốt công việc chính là được. Kể từ sau khi cha mẹ nuôi qua đời, cuộc sống hiện tại đối với Tô Sách mà nói đã đủ khiến anh cảm thấy hài lòng. — Không sai, Tô Sách là một cô nhi. Khi lên năm tuổi, anh được một cặp vợ chồng ngoài 60 tuổi, không có con cái, nhận nuôi. Sau khi anh trưởng thành, họ cũng đã lần lượt qua đời vì tuổi già, mất ngay tại nhà. Anh không kịp báo đáp, nhưng điều khiến anh cảm thấy được an ủi duy nhất là họ ra đi một cách bình yên.

Tuy rằng, người bị bỏ lại mãi mãi — là anh.

Sau một ngày làm việc, trong văn phòng vẫn không ai dám rời đi trước. Mãi cho đến khi bóng dáng của Tô Sách biến mất sau cửa thang máy, mọi người mới lần lượt bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tô Sách xuống gara, lái xe riêng về nhà. Cuộc sống của anh đơn điệu đến mức có thể gọi là nhàm chán, nhưng anh lại thực sự rất tận hưởng điều đó. Hôm nay không còn công việc tồn đọng, anh nhanh chóng tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm bước ra, ngồi xuống trước cửa sổ sát đất rộng lớn, trong tay cầm một cuốn sách nguyên văn cổ hiếm thấy, dày cộp. Anh mở lại đúng trang đã kẹp lần trước, lát sau, điện thoại bỗng reo lên.

“… Đàn anh?” Tô Sách hơi ngạc nhiên, rồi lập tức hỏi, “Công ty có việc gì gấp sao?”

 Vừa mới rời công ty chưa được bao lâu, nếu không phải có việc gì quan trọng, anh thật sự không hiểu vì sao sếp lại gọi vào giờ này. Ngày mai là cuối tuần, theo thường lệ thì được nghỉ.

Giọng đầu dây bên kia vui vẻ, ha hả nói mấy câu gì đó rồi:

 “Khách!” — cuộc gọi ngắt.

Tô Sách nhìn điện thoại đã bị cúp máy, khẽ nhíu mày:

 “Suối nước nóng à…”

 Sau đó đặt điện thoại xuống, tiếp tục đọc sách.

Ngày hôm sau, Tô Sách lái xe đến ngôi làng suối nước nóng mới xây ở Đông Nam Giác. Vì là cuối tuần, nơi này khá đông đúc, không khí náo nhiệt. Anh đỗ xe xong thì đảo mắt nhìn quanh. Rất nhanh sau đó, một bàn tay mạnh mẽ vỗ lên vai anh, rồi cổ bị người ta quàng lấy:

 “A Sách!”

Tô Sách đẩy gọng kính:

 “… Đàn anh.”

“Ai ya, hiếm lắm mới chịu ra ngoài thư giãn một chút, đừng có mặt nghiêm như vậy chứ.”

 Người được gọi là đàn anh có vóc dáng cao lớn, cao hơn Tô Sách nửa cái đầu. Khuôn mặt tuấn tú, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Tô Sách gật đầu: “Học trưởng, trời nóng lắm.” Nói rồi gỡ tay đối phương ra khỏi người mình.

Người đàn ông thở dài, rồi lại cười lớn: “Thôi nào, mấy năm nay cậu chẳng chịu nghỉ ngơi gì cả. Hôm nay cứ thoải mái tận hưởng một chút, dạo này cậu cũng vất vả vì giúp anh xử lý công việc rồi.”

Tô Sách lắc đầu: “Là em phải cảm ơn đàn anh đã cưu mang em.”

Người đàn ông này là Dương Hàn, sếp của Tô Sách, 27 tuổi, có thể xem là một phú nhị đại, nhưng quan hệ với gia đình không được tốt lắm. Sau khi cha mất, anh nhận được một khoản thừa kế, từ đó liền đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, ra ngoài lập nghiệp riêng.

 Sau khi tốt nghiệp đại học được 5 năm, công ty anh sáng lập đã phát triển ổn định, giờ đây đã có quy mô nhất định.

Dương Hàn và Tô Sách trở nên thân thiết từ thời đại học. Cả hai cùng là thành viên hội sinh viên, và với tư cách là hội trưởng, Dương Hàn luôn đánh giá cao thái độ làm việc cùng năng lực của Tô Sách. Ngược lại, vì Tô Sách thường sống rất quy củ – đi học, về ký túc, rồi đến thư viện – nên trong mắt Dương Hàn, anh có vẻ “thiếu sức sống”. Thế là anh ta thường kéo Tô Sách đi ăn uống, hát hò giải khuây. Dần dần, qua những lần như vậy, Dương Hàn lại trở thành người duy nhất được Tô Sách xem là bạn thân.

Khi công ty của Dương Hàn mới thành lập và còn đang trong giai đoạn chập chững, thì đúng lúc Tô Sách vừa tốt nghiệp, Dương Hàn lập tức đưa anh về công ty làm việc, cả hai cùng dốc sức làm việc... Có thể nói, thành tựu của công ty hiện tại, công sức của Tô Sách là không thể thiếu, Dương Hàn cũng luôn coi Tô Sách như em trai ruột, đặc biệt sau khi Tô Sách mất người thân, Dương Hàn gần như trở thành chỗ dựa tinh thần lớn nhất với anh.

Cũng chính vì mối quan hệ này mà Tô Sách rất khó từ chối lòng tốt của Dương Hàn – ví dụ như hôm nay, với anh, đây là một việc tốn thời gian, nhưng nếu Dương Hàn cho rằng điều đó tốt cho anh, thì anh vẫn sẽ đến.

Khu suối nước nóng mới này được xây dựng khá hiện đại. Vừa bước vào là có thể cảm nhận được làn hơi ấm mờ ảo phảng phất trong không khí, táp lên mặt mang theo cảm giác dễ chịu, khiến người ta khoan khoái lạ thường.

Dương Hàn thoải mái vươn vai, dụi mắt rồi nói: “A Sách, anh đã đặt chỗ rồi, cùng đi ngâm đi… Ừm, chỗ đó chắc chắn cậu sẽ thích.”

Tô Sách chỉ nhẹ nhàng đẩy lại cặp kính trên sống mũi để đáp lại.

Quả thật như lời Dương Hàn nói, nơi đó đúng là kiểu mà Tô Sách yêu thích.

Khu suối nước nóng này được thiết kế rất nhân tính hóa, dường như hiểu rõ xu hướng con người hiện đại muốn gần gũi với thiên nhiên. Ngoài những phòng tắm kiểu Nhật kín đáo, còn có nhiều tiểu viện thiết kế theo phong cách khác nhau: từ cổ phong Trung Hoa đến đồng quê châu Âu, từ phong cách điền viên đến rừng nguyên sinh. Mặc dù không gian mỗi viện không lớn do hạn chế diện tích, nhưng vẫn đủ mang lại cảm giác chân thật, như thể người ta đang hòa mình giữa thiên nhiên. Vì vậy, dù khu này mới khai trương chưa lâu, đã có rất nhiều người tìm đến vì danh tiếng.

Dương Hàn sở dĩ nói Tô Sách sẽ thích, là vì anh ta đã chọn tiểu viện rừng nguyên sinh, vừa đúng gu của Tô Sách. Viện này diện tích khá rộng, hơn một mẫu, xung quanh là những cây cao mười mấy mét – có vẻ được chuyển từ nơi khác đến – rậm rạp tỏa bóng mát. Dưới những tán cây ấy là khoảng râm mát rượi, điểm xuyết bằng vài tia nắng xuyên qua kẽ lá, rọi xuống chính giữa nơi có một hồ nước hình tròn cao tới thắt lưng, lót đá màu nâu dưới đáy. Xung quanh hồ là cỏ xanh rậm rạp, mềm mịn, tựa vào đó cũng chẳng hề thô ráp.

Tô Sách từ lâu đã yêu thích những thứ thuộc về rừng rậm, cổ xưa hoặc hoang dã – những sinh vật tự do, tràn đầy sức sống – hoàn toàn trái ngược với tính cách trầm tĩnh của anh, nhưng lại là điều mà anh hướng đến. Chỉ là vì công việc bận rộn, mấy năm nay anh không có cơ hội đi đâu xa. Dương Hàn rất hiểu điều đó. Ngay khi biết khu suối nước nóng này có khung cảnh như vậy, anh ta không chút do dự dẫn Tô Sách đến đây – chỉ để mang lại cho anh một bất ngờ.

Tô Sách đã rất lâu không có được niềm vui như thế… kể từ sau khi ba mẹ nuôi qua đời.

“... Cảm ơn anh, đàn anh.” Tô Sách đương nhiên hiểu rõ lòng tốt của Dương Hàn, anh quay sang, nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

Dương Hàn xoa đầu anh, cười: “Khách sáo cái gì, mau đi ngâm mình thôi!” Nói rồi, anh ta cởi đồ, bước xuống nước, thở ra một tiếng thư giãn khoan khoái.

Tô Sách xoay lưng lại, từ tốn cởi áo khoác, quấn khăn tắm màu trắng.

Nước suối nóng thật sự ấm áp… Hơi nước mờ mịt bốc lên làm toàn thân Tô Sách trở nên lười biếng, làn da ngâm trong nước ấm như được thả lỏng hoàn toàn, lỗ chân lông như mở ra, khiến anh bất giác thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi dần khép mắt lại.

Anh thiếp đi.

Trong giấc mơ, Tô Sách có cảm giác như có thứ gì đó mềm mại và ấm áp bao bọc lấy mình. Cơ thể bỗng trở nên nặng nề, như bị một lực lớn nào đó kéo dần xuống dưới, từng chút, từng chút một… Tựa như đang rơi vào một giấc mơ sâu nhất.

Khi mí mắt cảm nhận được ánh sáng đang chiếu rọi xuống, Tô Sách phát hiện tay chân mình mềm nhũn, toàn thân ướt sũng, khăn tắm dính chặt trên người, khiến anh thấy hơi lạnh. Trên mặt anh có thứ gì đó đang cọ tới cọ lui – vừa ướt át, vừa mềm.

Dần dần, lực cọ mạnh hơn, cảm giác rõ rệt hơn, thậm chí hơi đau.

… Cái gì thế này?

Cuối cùng, Tô Sách khó nhọc mở mắt ra. Vật kia lui lại một chút, anh lập tức đối diện với một đôi mắt thú màu vàng kim – mọc trên đầu của một con thú khổng lồ phủ đầy lông vàng óng ánh.

Hết Chương 1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play