Một cơn gió lạnh quét qua bên tai, Ngô Khanh lập tức bế Tô Tô lên, né sang bên. Khung cảnh trong phòng lật nghiêng trong tầm nhìn, cô chống tay xuống đất rồi nhanh chóng bật người đứng dậy.

Đến khi nhìn rõ được cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Ngô Khanh lập tức thay đổi.

Trên làn da của Daisy đang trườn bò những vệt bóng đen, không chỉ thế, da cô ta còn nổi lên những mụn nước ghê rợn như bọc nước, lại nhanh chóng xẹp xuống. Lớp da người này đang miễn cưỡng giam giữ một con quái vật bên trong.

Trên cánh tay, da phồng lên ngày càng mỏng, rồi rốt cuộc vỡ toạc. Chất lỏng đen đặc bên trong bắn tung như pháo hoa. Một giọt bóng đen bắn trúng ngực của cô hầu gái lễ nghi, lập tức ăn mòn lớp vải, để lại một lỗ thủng đen kịt. Trong tiếng hét kinh hoàng, bóng đen chui vào làn da cô ta.

Ngô Khanh nhận ra con quái vật này.

Chính là ác ma đã cướp Tô Tô trong lễ trưởng thành.

Bóng đen như làn sương đặc rỉ ra từ từng lỗ chân lông của Daisy, nhỏ giọt như chất lỏng nhầy nhụa lên sàn, rồi bò dọc tường, trườn lên trần nhà. Nó giống như một dung dịch có tính ăn mòn cực mạnh, làm bong tróc lớp vỏ hào nhoáng của lâu đài, để lộ lõi đen tối đáng sợ bên trong.

“Tí tách.”

Một giọt bóng đen rơi từ trần nhà, chạm vào giữa trán của cô hầu gái lễ nghi đang kinh hãi. Như nước ngấm vào miếng bọt biển, bóng đen lập tức thấm vào da thịt. Hai giọt — chỉ hai giọt — đã khiến tròng trắng trong mắt cô bị đồng tử đen nuốt chửng, hình thể trở nên lảo đảo.

Làn sương đen đặc cuộn xoáy quanh chân quái vật, lan nhanh khắp nơi như thủy triều.

Ngô Khanh gần như bò lăn ra khỏi phòng, nhưng dù đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể, một chiếc giày của cô vẫn bị bóng đen ăn mòn đến biến mất.

Trong lúc truy đuổi, kẻ bị đuổi theo bản năng sẽ chạy theo đường quen thuộc. Nhất là khi Ngô Khanh đã kiệt sức và não thiếu oxy. Vô thức, cô nhận ra mình đang chạy về hướng thư phòng.

Daisy như bóng ma lặng lẽ đuổi theo sát sau. Bóng đen vẫn không ngừng rỉ ra từ cơ thể cô ta, nó vươn ra những bàn tay đen ngòm đầy nanh vuốt bám lấy tường, sàn và trần nhà.

Bóng đen vây lấy đỉnh đầu của Ngô Khanh, rồi dần siết lại từ dưới chân. Dù cô không bị biến thành quái vật, nhưng tác động ăn mòn vẫn gây ảnh hưởng.

Lúc này, cô đã không còn đôi giày nào. Mỗi bước chân đặt xuống nền đen lạnh lẽo như bước trên lưỡi dao. Mồ hôi lạnh rịn xuống trán, trượt theo cổ áo vào trong lớp vải. Do chạy liên tục, mỗi hơi thở của cô đều mang theo vị máu tanh, cổ họng rát bỏng vì gió lạnh.

Bóng đen như những sợi dây chằng chịt chặn kín cửa thư phòng, không còn đường thoát.

Đúng lúc ấy, cánh cửa thư phòng mở ra. Ngô Khanh cắn chặt môi, ánh mắt như tên bắn nhìn về phía đó — là một bàn tay trắng trẻo đẩy cửa, phía sau là dáng người cao gầy.

Chàng trai lười nhác nhấc mí mắt lên, nhìn cô từ xa. Dù đứng trước cảnh tượng kinh hoàng như thế, hắn vẫn điềm tĩnh như không, không đổi sắc mặt.

Khuôn mặt hắn vẫn như phủ một lớp sương mờ khó thấy rõ, nhưng Ngô Khanh biết rõ: hắn đang cười. Và đó là nụ cười vui vẻ.

Cô thấy hắn đưa tay chỉ vào Tô Tô đang trong vòng tay cô, sau đó lại nhìn cô.

“Chụt.”

Ngô Khanh thấy môi hắn khẽ động, như thì thầm một từ không âm thanh.

Gần như đồng thời, cô nghe thấy trong cơ thể mình phát ra một tiếng “bộp” khẽ khàng. Ngực cô như bị đâm thủng.

“Thịch, thịch…”

Âm thanh xung quanh như rút sạch, trong tai Ngô Khanh chỉ còn lại tiếng tim mình đập. Cô chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía Tô Tô mà mình vẫn ôm trong lòng.

Đứa bé trong vòng tay không biết từ lúc nào đã biến thành quái vật. Đôi mắt đen tuyền không có tròng trắng, nó tò mò nghịch ngợm trái tim vừa bị moi ra từ ngực cô. Máu tươi chảy dọc theo cánh tay non nớt, nhuộm đỏ chiếc tã trắng muốt.

Chân mày Ngô Khanh nhíu lại trong đau đớn, máu tươi trào ra từ miệng. Đầu gối cô khuỵu xuống, mất đà vì đang lao về phía trước, cả người đổ sụp.

Đầu gối đập mạnh xuống đất, tiếp đến là thắt lưng mềm oặt, rồi đến cổ và đầu.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức tắt lịm, cô nhìn thấy người thanh niên ở cửa thư phòng đưa tay đón lấy trái tim vừa bị quái vật hất văng. Máu tươi nhuộm đỏ bộ áo dài lụa trắng như tuyết của hắn. Hắn nâng trái tim vẫn đang đập thình thịch lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên…

Tầm nhìn của Ngô Khanh tối sầm. Vòng lặp thứ hai kết thúc.

Ngô Khanh một lần nữa mở mắt.

Vị trí khởi đầu của vòng chơi lần này là ngay trước cửa phòng của công chúa, tiếng cãi vã kịch liệt giữa Daisy và cô hầu gái lễ nghi vọng qua cánh cửa dày nặng.

Cuộc cãi vã đang đến đoạn: “Phải đó! Tôi thừa nhận đấy, thì sao nào?”

Đợi Daisy nói xong câu này, cánh cửa sẽ bị mở ra. Sau đó Ngô Khanh sẽ lại một lần nữa rơi vào tầm mắt của Daisy, và khiến cô ta kích phát trạng thái quái vật.

Không thể ngã hai lần cùng một chỗ được.

Sắc mặt Ngô Khanh lập tức thay đổi, vội vàng xách váy chạy về phía cầu thang. Cô vừa ẩn mình sau góc tường thì cửa phòng công chúa bị Daisy mở ra. Giọng hai hầu gái vang vọng rõ ràng trong hành lang.

Ngô Khanh ôm ngực, ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển một hơi như vừa thoát khỏi cơn ác mộng.

Thậm chí cô còn tự trào phúng bản thân một cách chua chát: bị móc tim ra so với bị chém đầu còn đau hơn, vì người bị móc tim sẽ còn vật vã lâu hơn một chút. Mỗi giây trước khi chết đều dài như một thế kỷ. Vật lộn trước cái chết luôn đi kèm với tuyệt vọng và cơn đau tột độ, Ngô Khanh thật sự không muốn trải qua lần nào nữa.

Dù là người có tâm lý mạnh đến đâu, cũng không thể bình tĩnh khi phải liên tục đối mặt với cái chết. Sau khi rời khỏi cái nơi chết tiệt này, nhất định phải đi khám tâm lý.

Mới chết vài lần đếm trên đầu ngón tay thôi, mà cảm giác "vui vẻ" của cô dường như đã bị rút cạn, đến cả tự chế giễu cũng chẳng thấy buồn cười nữa.

Nghĩ lại cái chết nào cũng đau thấu tim gan hết chứ mẹ gì vui! 

Ngô Khanh ngồi thất thần trên sàn rất lâu mới lấy lại được năng lực suy nghĩ tỉnh táo.

Sau đó, cô đi men theo cầu thang, thong thả vòng ra vườn hoa phía sau hoàng cung. Suốt dọc đường, trong đầu cô không ngừng phân tích, chỉ riêng việc sắp xếp lại những manh mối thu được trong vòng chơi thứ hai đã quá đủ rồi. Điều làm cô bối rối nhất chính là phân đoạn cuối của vòng một: đứa bé trong lòng cô hóa thành quái vật.

Thật ra, điều đó hoàn toàn hợp lý. Sương đen đã ăn mòn toàn bộ lớp vỏ hào nhoáng của không gian hiện tại, phơi bày ra sự thật bên trong. Trong thế giới thực sự đó, Tô Tô đang ở trong tòa lâu đài đen tối bị phong kín. Cũng giống như nhân vật mà người chơi nhập vai, Tô Tô ở “dòng thời gian thật” cũng không nên là một NPC bình thường, mà phải là một quái vật.

Không chỉ thế, Ngô Khanh vẫn còn một nghi vấn chưa được giải đáp kể từ đầu trò chơi đến giờ: Tại sao quốc vương lại biết rõ công chúa sẽ bị ác ma bắt đi mà vẫn tổ chức một lễ trưởng thành hoành tráng? Vì sao sau khi bị bắt đi, lại bị đưa tới một nơi giống hệt hoàng cung? Và vì sao lại bị đưa ngược về 18 năm trước, tái diễn toàn bộ cốt truyện? Rõ ràng tất cả những đoạn kịch bản này đều liên quan chặt chẽ với nhau.

Vì mải nghĩ, Ngô Khanh không để ý mình đã đi đến một góc khuất của vườn hoa. Đám hầu gái có vẻ đã lười biếng, chẳng buồn quét sạch đám lá rụng trên nền sân lát đá.

“Cuối cùng cũng nhớ ra quét lá trong khu vườn này rồi à?” Một giọng nữ vang lên, người này mặc váy ren tím nhạt quay đầu lại, nhìn thẳng vào Ngô Khanh.

Âm thanh lạ khiến Ngô Khanh giật mình, toàn thân run lên, lập tức nhìn về phía phát ra tiếng nói. Thì ra là một cô bé đang ngồi nửa người trong bụi hoa. Cô bé trông chừng mười tuổi, ngồi trên băng đá phía sau đám hoa, hai chân đung đưa, đầu ngón chân vừa chạm đất.

Vì lâu ngày không được cắt tỉa, cành lá của bụi hồng vươn ra tua tủa. Cô bé mặc váy ren tím ngắt đầu ra sau đến mức tối đa, nửa khuôn mặt tái nhợt lộ ra giữa đám lá. Đôi mắt nhạt màu, đôi môi trắng bệch, thoạt nhìn giống xác chết hơn là người sống.

Không trách Ngô Khanh bị dọa sợ.

Thấy Ngô Khanh cứ nhìn mình đờ đẫn, cô bé khẽ nâng cằm, hàng mi dài rũ xuống khiến đôi mắt nhạt màu phủ một tầng bóng tối. Không có biểu cảm, giọng nói cũng đều đều vô cảm: “Người mới à?”

“Vâng.” Ngô Khanh thu lại ánh mắt vẫn đang đặt trên người đối phương.

Một lúc sau, cô lại nghe thấy cô bé nói: “Hầu gái quét vườn.”

Ngô Khanh đoán đây có thể là một trong các chị gái của Tô Tô, liền nói: “Là hầu gái thân cận của công chúa.” Khi nói, cô thử ngẩng đầu liếc nhìn cô bé.

Biểu cảm của cô bé vẫn không đổi, như thể hoàn toàn không để tâm chuyện em gái vừa mới sinh. Chỉ khẽ “Ồ.” một tiếng đầy ẩn ý, rồi lại quay đi, tiếp tục nghịch cánh hoa hồng trong tay.

Gai hoa hồng đâm vào ngón tay cô bé, động tác ngưng lại trong chốc lát, rồi cô lại như tự hành hạ bản thân, dùng gai nhọn tiếp tục cào xước vết thương trên da mình. Máu đỏ tươi thấm ra từ vết xước, tương phản mạnh với làn da tái nhợt, tạo nên một cảnh tượng cực kỳ quái dị.

Ngô Khanh nổi hết da gà, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, chủ động bắt chuyện: “Điện hạ là chị gái của chủ nhân tôi, đúng không ạ?”

Không có hồi âm.

Ngô Khanh cau mày, lại nói: “Có cần mời thầy thuốc đến xem không? Ngón tay của ngài… đang chảy máu rồi.”

“Không cần.” Cô bé quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Ngô Khanh. Trong mắt cô ta không có lấy một tia sáng, trầm lặng như cái chết. Ánh mắt nhìn Ngô Khanh cũng như thể đang nhìn một cái xác.

Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, da đầu Ngô Khanh tê rần.

Cuối cùng, cô bé thu lại ánh nhìn, như thể đang ban phát lòng thương hại: “Chảy chút máu thì sao? Dù sao cũng chẳng ai sống được lâu trong cái nhà này.”

Ngô Khanh cười gượng, chắc chắn đối phương có vấn đề tâm lý: “Sao lại thế được? Đức vua rất yêu thương các công chúa mà—”

“Hà!” Mũi giày tím nhạt đạp lên đất. Cô bé bước đến trước mặt Ngô Khanh, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô: “Người mới à, tôi khuyên cô tốt nhất là nên từ bỏ vị trí hầu gái thân cận của em gái tôi đi.”

“Tại sao vậy?” Ngô Khanh mỉm cười chậm rãi, thử dò xét: “Hầu gái thân cận của công chúa là một vị trí rất tốt mà?”

Công chúa cúi mắt, đưa tay nắm lấy tay Ngô Khanh.

Bàn tay lạnh như băng như một con cá trơn tuột trườn vào lòng bàn tay cô. Sau đó, công chúa siết chặt lấy tay cô, móng tay cắm vào da thịt. Máu từ đầu ngón tay của công chúa dính vào tay Ngô Khanh, khiến cô rùng mình.

Ngô Khanh cố nén không bật ra tiếng “a” vì đau.

Công chúa ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Ngô Khanh chằm chằm: “Muốn biết hầu gái thân cận trước đây của nó là ai không? Tên là Luna, là một người chị rất, rất im lặng.”

Mãi đến lúc này, Ngô Khanh mới để ý: Từng đóa, từng đóa hoa màu máu đang nở rộ dưới váy công chúa. Dịch thể đỏ tươi thấm ướt cả tà váy, nhỏ từng giọt xuống đất, nhanh chóng bị lớp đất mềm hấp thụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play