Trong một thành phố hiện đại, những tòa cao ốc mọc lên san sát, chen chúc như vảy cá. Nổi bật nhất giữa khu trung tâm phồn hoa là một tòa nhà chọc trời – ánh đèn sáng rực suốt ngày đêm, thuộc về một tập đoàn công nghệ Internet khổng lồ.
Mùa hè năm nay, trò chơi thực tế ảo mới nhất mang tên “Chiếc Hộp Kịch Bị Niêm Phong” do công ty này phát hành đã nhanh chóng gây nên cơn sốt. Tựa game ứng dụng công nghệ tối tân bậc nhất, cho phép người chơi chìm đắm vào một “thế giới thực” hoàn toàn mới dưới hình thức du hành linh hồn.
Ngay khi vừa ra mắt, trò chơi đã châm ngòi cho làn sóng tranh cãi dữ dội trên khắp mạng xã hội. Nhiều người tỏ ra hoài nghi với loại công nghệ mới này, dù nó đã xuất hiện nhan nhản trong phim ảnh, tiểu thuyết từ lâu. Chỉ đến khi hàng loạt chuyên gia đầu ngành cùng lên tiếng xác nhận rằng công nghệ đã đạt đến độ hoàn thiện cực cao và đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người chơi, dư luận mới dần lắng xuống.
Phần đông công chúng tuy không hiểu rõ về mặt kỹ thuật, nhưng họ tin vào số liệu. Và từ giây phút ấy, mọi tiếng phản đối cũng dần chìm vào im lặng, như thể chưa từng tồn tại.
“Lại nhận thêm vài email khiếu nại nữa rồi.” – Một cô gái mang giày cao gót bước tới, gõ nhẹ lên bàn của một lập trình viên: “Vài người chơi báo rằng họ vừa chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ thì thế giới bỗng nhiên sụp đổ. Có người suýt không thể đăng xuất được!!”
Cô chống hai tay lên bàn, người hơi cúi xuống, đôi mắt trang điểm kỹ càng ánh lên sự giận dữ sắc bén:
“Tiếp tục để mấy chuyện này lặp lại, cả bộ phận ăn cám là cái chắc! À không, không chỉ thế đâu, có khi còn phải ngồi tù! Hiểu hậu quả chưa?”
Chàng lập trình viên ngả người tựa lưng vào ghế, mắt rời khỏi màn hình, mệt mỏi đáp:
“Hiểu rồi. Dĩ nhiên là hiểu. Nhưng chị không thấy bọn tôi đã tăng ca sắp chết luôn à? Đếm xem mấy ngày nay có ai ngủ quá ba tiếng không? Quầng thâm mắt tụi tôi to bằng cái nắm đấm rồi kia kìa. Chiều nay còn có người bị kiệt sức đến mức phải gọi xe cứu thương. Nếu tình trạng này kéo dài, game chưa sập thì tụi tôi đã lên báo với tiêu đề: ‘Lại thêm một ca tử vong vì tăng ca trong công ty công nghệ – Bao giờ ngành này mới dẹp được loạn?’... rồi truyền thông sẽ nhảy vào moi móc nguyên nhân đấy.”
Cô gái đứng thẳng dậy, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, bật ra một tiếng cười lạnh:
“Đã bảo ngay từ đầu là không nên nhét cái hệ thống AI chết tiệt đó vào trò chơi! Giờ thì thấy hậu quả chưa?”
“...”
Chàng trai nhắm chặt mắt, cố nuốt cơn tức vì phải sửa lỗi xuyên đêm suốt sáng khiến anh kiệt sức.
“Nhưng tôi nói lại lần nữa,” – Anh mở mắt, giọng bình tĩnh lạ thường – “Hệ thống chính đã tự động khôi phục. Và, xin lỗi, hiệu quả còn cao hơn nhiều so với mấy người chỉ biết ngồi chỉ tay ra lệnh.”
“Hiệu quả á?” – Cô gái hừ lạnh – “Vậy thì nói xem, hiệu quả kiểu gì?”
Chàng lập trình viên nhìn cô, nghiêm túc từng chữ:
“Lúc 4 giờ 30 chiều nay, ngay khi dữ liệu thế giới trò chơi vừa ổn định lại… thì một biến số mới đã xuất hiện.”
Anh dừng một nhịp, ánh mắt sâu thẳm.
“Biến số đó mang tên: ‘Sự Sống’.”
Nước mưa trút xuống như thác đổ, mây đen giăng kín bầu trời, không còn chút ánh sáng nào có thể xuyên qua. Giữa màn mưa u ám, một chiếc xe màu trắng lặng lẽ bò chầm chậm trên con đường núi ngoằn ngoèo. Ngô Khanh siết chặt vô lăng, ánh mắt căng thẳng dán vào làn đường phía trước. Mưa gõ lộp độp trên nóc xe, đèn pha bị từng giọt nước xé tan, chỉ còn lại ánh sáng mờ nhòe.
Rõ ràng AI trên xe báo hôm nay trời sẽ đẹp, trưa nay vẫn còn nắng. Vậy mà vừa xế chiều, thời tiết như nổi điên. Hệ thống dẫn đường còn khuyến nghị một “đường tắt” băng qua núi rồi khi Ngô Khanh nhận ra sự bất thường thì đã quá muộn. Mưa như trút nước, con đường vắng hoe, không một bóng đèn đường. Cô lập tức thiết lập lại lộ trình, hy vọng quay lại được đường lớn.
Nhưng mọi thứ cứ sai sai.
Cuối cùng, khi con dốc dần phẳng lại, tầm nhìn trước mặt cũng sáng sủa hơn đôi chút—
“Về tới đường chính rồi!”
Cảm giác như trút được gánh nặng khiến cô vô thức đạp nhầm chân ga. Có thể do dây thần kinh căng thẳng quá lâu, khiến phản ứng sai lệch. Bỗng, một tiếng “rầm” lớn vang lên—chiếc xe lao vào bóng tối mịt mùng. Kỳ lạ là, bánh xe không tiếp đất. Thay vào đó, toàn bộ xe như bị treo lơ lửng trong không khí.
Bỗng nhiên, chiếc xe bắt đầu quay cuồng, Ngô Khanh cảm thấy cơ thể bị nhốt trong một “chiếc hộp thép” đang va đập liên tục, cuối cùng, gáy cô đập mạnh vào đâu đó, rồi ý thức rơi vào một mộng cảnh kì lạ.
Ngô Khanh không biết tình trạng hiện giờ của bản thân là gì?
Khi mở mắt lần nữa, cô thấy mình nằm trong một không gian đen kịt vô tận. Những sợi dây màu lam sáng nhạt quấn quanh người cô, từ đầu đến chân, như một cái kén khổng lồ đang bảo bọc.
Kể cả với nền khoa học hiện đại, không gì có thể lý giải cảnh tượng trước mắt. Ý thức của cô như thoát khỏi thân xác, đứng bên ngoài nhìn cái kén màu lam ấy với một sự bình thản, gần như là lạnh lùng. Ngô Khanh hít sâu, chậm rãi chấp nhận sự thật: cô vừa gặp tai nạn. Có lẽ, đã chết rồi.
Nhưng kỳ lạ thay trong lòng cô, chẳng có khao khát được an nghỉ.
【……Vờ như không nghe thấy tôi đang nói hả?】
Một giọng máy móc mang theo tiếng điện giật vang lên, hơi đứt quãng.
Ngô Khanh vẫn nhắm mắt, khẽ lắc đầu:
“Cái gì đấy? Là ảo giác à? Xe rơi từ vách núi xuống, kiểu gì cũng chết chắc rồi.”
【Câu này đúng đấy.】
Một cụm dây màu lam dịch chuyển tức thì đến trước ý thức của cô,
【Cô thật sự đã chết. Nhưng mọi việc vẫn còn có thể xoay chuyển. Tôi nghĩ cô là kiểu người có thể chấp nhận điều này dễ hơn người khác.】
Ngô Khanh mở mắt, nét mặt ngơ ngác:
“Chẳng lẽ mình vì ru rú trong nhà quá lâu mà… thành một con điên luôn rồi à?”
Sợi dây màu lam xòe bàn tay ra:
【Vì bản thân cô vốn là người tạo nên câu chuyện, umm cũng có thể gọi là “người viết kịch”.】
【Xét từ một góc độ nào đó, chúng ta là đồng loại.】
Nó chìa tay ra, ra hiệu bắt tay,
【Tôi là “Chúa Tể” của thế giới ảo này. Còn cô, là “Chúa tể” của thế giới chữ viết.】
Khả năng thích nghi tâm lý của Ngô Khanh thực sự cao hơn người thường. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi bắt tay lại:
“Một câu ngắn gọn thôi: Có thể giúp tôi sống lại không?”
【Tôi thích nói chuyện với người hiểu chuyện.】
Mặt nó hiện lên một cái lỗ hình trăng lưỡi liềm giống như đang cười.
【Sau này cô có thể gọi tôi là “Hệ thống”. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ dùng năng lượng của mình giúp cô sống lại. Một cuộc giao dịch rất đáng giá.】
“Quả thực…”
Ngô Khanh nhanh chóng đọc xong bản hợp đồng xuất hiện từ hư không. Khi thấy dòng “Giá phải trả khi thất bại: Chết” mà dù gì cũng chết rồi, cô không hề do dự ký tên.
“Vậy là loại nhiệm vụ gì? Cần chinh phục hay sửa chữa?”
【Đến lúc sẽ biết.】
Hệ thống thu lại hợp đồng, liếc nhìn rồi nhét nó vào... bụng mình: cmn
【Ký chủ, đã sẵn sàng chưa?】
“Sẵn sàng rồi—Á Á Á Á Á!!!!”
Câu chưa nói hết, chân Ngô Khanh đã hóa thành hố đen. Cô hét toáng lên khi bị hút vào đó, cảm giác như bị nhét vào máy giặt đang quay cuồng…
Sau nhiều vòng quay chóng mặt, khi rơi xuống đất, Ngô Khanh nôn thốc nôn tháo. Những gương mặt lạ lẫm xung quanh đều quay lại nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. Cô cười gượng hai tiếng:
“Không sao đâu… chắc là tụt đường huyết thôi, haha… chóng mặt một chút.”
Vừa dứt lời, cô đã trợn trắng mắt rồi ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, Ngô Khanh phát hiện mình đang ở trong một thế giới kỳ lạ. Kiến trúc mang phong cách châu Âu cổ điển, nhưng người đi lại trên đường thì lại đủ kiểu “pha trộn”. Cô cầm gương lên soi. Ồ! khuôn mặt trong gương khiến cô vừa thấy quen vừa lạ.
Thần thái vẫn là của cô, nhưng diện mạo đã thay đổi đôi chút: mắt to hơn, sống mũi cao hơn, mí mắt vốn hơi sụp nay trở thành hai mí thẳng đều tăm tắp, môi tròn mềm giờ lại sắc nét rõ ràng. Cô tò mò sờ vào mái tóc xoăn màu nâu nhạt:
“Tóc còn đẹp hơn của mình… sờ vào cũng thật đến không tưởng…”
Cô còn đang quan sát bày trí trong căn phòng thì cửa gỗ vang lên tiếng gõ, là nữ quản gia đến để sắp xếp công việc lau dọn.
Suốt ba ngày sau đó, công việc của Ngô Khanh chỉ có một: lau sàn.
Mãi đến sáng ngày thứ tư, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ. Cô nở nụ cười xã giao, kéo cửa ra, vừa tự giải trí vừa chào hỏi:
“Chào buổi sáng, Mary Ann~”
Thực ra cô không hề biết nữ quản gia tên gì, thậm chí không chắc bà ấy có thật sự có tên. Những NPC trong tòa lâu đài này như thể được lập trình sẵn. Mỗi ngày hành động rập khuôn, không có phản ứng gì ngoài kịch bản. Lời chào chỉ là màn độc thoại của riêng cô.
Nhưng hôm nay… đôi mắt xanh biếc của nữ quản gia đột nhiên động đậy, nhìn thẳng vào cô.
Nụ cười của Ngô Khanh cứng lại. Cô giật mình kinh hãi, ai mà nghĩ chỉ vì một lời chào bâng quơ lại nhận được phản ứng “real”?
May thay, nữ quản gia không nói gì cả.
“Sắp đến lễ trưởng thành của công chúa rồi, cần chọn vài hầu gái đi theo công chúa hoàn thành nghi lễ long trọng,” bà ta nói, giọng lạnh lùng nhưng gương mặt sinh động hơn hẳn mọi khi.
“Hôm nay tạm ngừng lau sàn, theo ta.”
Nói rồi, bà quay người kéo váy, bước đi cứng nhắc trong hành lang. Ngô Khanh thử bước theo vài bước, phát hiện bức “tường không khí” phía trước không còn nữa, lúc đó mới yên tâm đi theo.
Cuối cùng, cô cũng được nhìn thấy nội thất bên trong tòa lâu đài hùng vĩ. Ánh sáng ban mai chiếu qua những ô cửa kính đầy sắc màu hai bên, rọi ánh sáng rực rỡ xuống sàn đá. Ngô Khanh nhìn thoáng qua, một bước chân đặt xuống liền tạo thành một cái bóng rõ nét.
“Quá chân thật…”
Cô thầm nghĩ.
Ngô Khanh không phải người mê game, nhưng cũng không đến mức lạc hậu với thế giới. Cô biết kỹ thuật game hiện đại giờ đã phát triển đến mức nào – toàn thức, toàn cảm – chính là xu thế chủ đạo.
Một thế giới game hoàn hảo.
Nhưng trên thị trường hiện giờ có quá nhiều trò chơi, cô vẫn chưa đoán được mình đang ở trong trò nào.
Đang nghĩ ngợi, nữ quản gia dẫn cô rẽ qua một khúc cua rồi mở cánh cửa.
“Đến rồi, đứng hết sang bên phải.”
Một giọng phụ nữ vang lên.
Ngô Khanh cố gắng kìm chế tò mò, liếc nhìn vào trong. Một thiếu nữ tóc đen mặc váy hồng đứng bên cửa sổ, ngược sáng nên không rõ mặt. Kế bên là nữ quản gia nghiêm nghị.
Người đứng bên cửa sổ đó chắc hẳn là công chúa.
"Cô ấy cao thật… chắc phải trên mét tám rồi!"
Cảm nhận được ánh nhìn của Ngô Khanh, ánh mắt công chúa lập tức quét tới. Ngô Khanh giật mình, vội cúi đầu, thay bằng bộ mặt “ngoan ngoãn, lễ phép”.
Cô là người vào phòng cuối cùng, nên đứng ở góc phải. Định quay lại liếc công chúa lần nữa thì…
"Ngẩn người gì vậy, chính là cô đó." – Giọng công chúa hơi trầm, chỉ vào cô.
Cô hầu gái đứng bên cạnh Ngô Khanh có vẻ không vui, nhưng cuối cùng vẫn nhường vị trí. Công chúa lại chọn thêm ba người nữa, rồi giải tán toàn bộ hầu gái.
Công chúa ngoắc tay gọi Ngô Khanh lại gần, giật lấy chiếc lược từ tay người hầu thân cận rồi nhét vào tay cô. Ý là muốn Ngô Khanh chải tóc cho mình.
Ngô Khanh ngẩn người trong chốc lát, rồi đành liều mạng làm thử. Thời hiện đại, cô chưa từng chăm sóc đầu tóc cho ai, chỉ mong NPC không cảm nhận được cơn đau, hoặc ít nhất… có lập trình để chịu được.
Công chúa có làn da trắng gần như trong suốt, đôi mắt hồ ly mê hoặc trong gương lạnh lùng nhìn thẳng vào Ngô Khanh. Lần đầu tiên, cô cảm thấy NPC cũng có thần thái thật như con người.
Đặc biệt là khi...người này thật sự đau!
Công chúa ôm đầu, bật dậy khỏi ghế như bị điện giật. Chiều cao mét tám đột ngột đổ bóng lên người Ngô Khanh. Cô cười gượng, buông tay, để cái lược treo lủng lẳng trên tóc đối phương.
Tất cả những "người khác" trong phòng đều đứng im không cảm xúc, chỉ có công chúa là tức giận sống động như thật.
“Bởi vì...tóc rối.” – Ngô Khanh thì thầm giải thích.
Thật không ngờ, lời giải thích chân thành ấy lại làm công chúa… chùn lại.
Ban đầu trông như định đuổi cô ra ngoài, nhưng rồi không rõ vì lý do gì, chỉ nhẹ nhàng đẩy cô ra cửa và để cô cùng ba hầu gái khác đứng canh ngoài cửa.
Sau đó, mấy ngày liền, Ngô Khanh không được lại gần công chúa nữa.
Chỉ còn vài ngày là đến lễ trưởng thành. Hệ thống kéo cô vào thế giới này vẫn im lặng như chết. Ngô Khanh đành tự mình đi “mò đường”, tự quan sát tình hình.
Đến sáng hôm diễn ra nghi lễ, cuối cùng tiếng nhắc hệ thống vang lên:
【Cốt truyện bắt đầu: Trong vương quốc này lưu truyền một truyền thuyết đáng sợ rằng mỗi công chúa khi bước sang tuổi 18 đều sẽ bị quỷ dữ bắt đi vào ngày trưởng thành.
Hỡi ký chủ, xin hãy giữ vững lòng thiện lương và trở thành người hộ vệ trung thành nhất bên cạnh công chúa.
Hãy nhớ, nếu bạn có thể sát cánh cùng cô ấy trong những bước ngoặt quan trọng của câu chuyện, thì định mệnh có thể được thay đổi.
Sự sống hay diệt vong phụ thuộc vào lựa chọn của bạn.】
Cánh cửa đại sảnh nghi lễ từ từ mở ra.