Bàn tay lạnh như băng kéo lấy tay Ngô Khanh. Thấy cô không có ý định bước tiếp, công chúa ngẩng đầu, liếc cô một cái đầy ẩn ý. Chỉ một ánh nhìn đó thôi cũng khiến Ngô Khanh rợn tóc gáy, cắn răng bước theo.

Đất dưới chân ẩm ướt dính nhớp, khiến cô liên tưởng đến những điều chẳng mấy tốt đẹp.

Cuối cùng, họ vòng qua một bụi hoa, qua những cành lá rậm rạp hé lộ ra một đôi chân trắng bệch. Một chiếc giày rơi khỏi chân nạn nhân, nằm cách đó hai bước chân. Đất nơi đó đen sì, thấm đẫm thứ chất lỏng sền sệt.

Ngô Khanh nhìn những đóa hồng đỏ rực nở rộ giữa đám cành lá rậm rạp, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch nặng nề. Cô khẽ xoay cổ tay đang bị công chúa nắm chặt, thầm cầu nguyện đối phương không nhận ra lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cuối cùng, cô nhìn thấy khuôn mặt của người đã chết – mắt vẫn mở trừng trừng trong tư thế lìa đời.

Bên tai cô, giọng công chúa lạnh lùng vang lên chậm rãi:
“Đó là hầu gái thân cận của ta, Luna – một người rất hiền lành và trầm lặng.”

Ánh mắt vô cảm của công chúa lướt qua đôi bàn tay đang đặt trên bụng của Luna:
“Ban đầu ta chỉ bảo chị ấy ngắt một bông hoa thôi, nhưng chị ấy cứ run rẩy không ngừng, run đến mức khiến ta không thể làm ngơ.”

Ngô Khanh hít sâu một hơi, cố đè nén nỗi sợ trong lòng:
“Sau đó thì sao, thưa Điện hạ? Tại sao người lại giết cô ấy?”

Cổ của Luna bị quấn chặt bởi những nhánh gai hồng, những chiếc gai nhọn cắm sâu vào da thịt cô ấy. Máu tươi tuôn ra từ vô số vết cắt, làm ướt đẫm bộ đồng phục hầu gái màu xanh nhạt.

“Do di truyền,” công chúa ngẩng đầu nhìn Ngô Khanh, “trong người ta chảy dòng máu ghê tởm của Quốc vương. Khi ta nhìn thấy nỗi sợ không thể che giấu trong mắt chị ấy, đầu óc ta trống rỗng. Đến khi tỉnh táo lại thì mọi chuyện đã không thể vãn hồi nữa.”

“Cô có biết vì sao hầu gái thân cận của các công chúa trong vương quốc đều có thể thăng lên làm quản lý hầu gái không? Vì rủi ro và lợi ích luôn tương xứng. Đây là một vị trí nguy hiểm – mỗi công chúa đều mang trong mình dòng máu hung tàn của Quốc vương, như thể có một con quỷ trú ngụ trong cơ thể. Mặc dù ta không bao giờ muốn làm hại ai, nhưng có những lúc… không thể kiểm soát được.”

Công chúa tiếp tục nói:
“Tương tự như vậy, người cha thân yêu của ta cũng không thể kiểm soát được chính mình.”

Cô buông tay ra, lùi lại hai bước:
“Vì muốn giữ mẹ lại, ông ấy đã khoác lên mình lớp da người. Nhưng tất cả chỉ là giả dối. Khi ác quỷ được thả ra vào khoảnh khắc mẹ nhắm mắt xuôi tay, những người vô tội – đứa em gái yêu quý và cả hầu gái của nó – đều sẽ phải trả giá bằng mạng sống.”

Có lẽ đó chính là lý do hệ thống đưa ra cảnh báo: Tô Tô sẽ chết vào 7 giờ 10 phút tối. Khi hoàng hậu qua đời vào buổi tối, quốc vương mất kiểm soát vì đau đớn mà giết chết con gái mình.

Nghĩ đến đó, một cảm giác bất ổn lặng lẽ trỗi dậy trong lòng Ngô Khanh.

Nếu suy luận theo hướng đó, thì ở mốc thời gian hiện tại, Tô Tô và hoàng hậu đáng lẽ phải cùng chết. Nhưng thực tế, Tô Tô vẫn sống đến 18 tuổi, còn hoàng hậu thì đã biệt tăm. Thậm chí, hầu gái thân cận của Tô Tô là Daisy còn đã lên làm trưởng quản hầu gái.

Tình hình ở hai thời điểm hoàn toàn mâu thuẫn.

Ngô Khanh cụp mắt, vẻ mặt trầm ngâm.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian giữa hai mốc đó?

“Chuyện này vốn dĩ không còn khả năng xoay chuyển nữa.” Công chúa lại cất lời.
“Quốc vương đã mời một ngự y giỏi nhất để cứu mẹ ta, phong hắn làm Tế Tư, ban cho hắn vinh hoa phú quý tột bậc.”

“Nhưng cô biết không, nhìn từ đôi mắt của hắn, ta chỉ thấy bùng cháy ngọn lửa thù hận. Sau lưng hắn không phải là đôi cánh của một thiên sứ, mà là... đôi cánh đen sì của ác quỷ. Ta tin rằng, thay vì muốn chữa lành cho mẹ ta, hắn càng muốn nhìn bà ấy chết trong đau đớn...”

“Mỗi buổi chiều, hắn đều đứng trên đỉnh tòa tháp phía Tây của hoàng cung, nhìn bao quát toàn vương thành. Nói chính xác hơn, hắn đang nhìn về khu ngoại thành bẩn thỉu xa xôi kia.”

“Ta và hắn có cùng xuất thân, nên ta tin ta có tư cách để khuyên nhủ hắn.”

“Nếu ai có thể cứu được mẹ ta, ta nhất định sẽ báo đáp người đó.”

  •  

“Ha – cao thật đấy.”

Tháp canh phía Tây của hoàng cung cao tới hai mươi tầng. Bên trong tòa tháp màu xám nâu chỉ có một chiếc cầu thang xoắn ốc hẹp. Tháp canh cách xa khu trung tâm của hoàng cung, chỉ được nối với nhau bằng một hành lang nhỏ. Vì nó vừa cũ kỹ vừa âm u, chẳng mấy ai trong hoàng cung muốn đến gần, điều đó khiến nơi đây càng thêm tĩnh mịch và rợn người.

“Cuối… cùng… cũng… lên… tới… nơi… Mệt chết mất…” Ngô Khanh lau mồ hôi trên trán, bám vào khung cửa, híp mắt nhìn ra xa.

Lúc này đang là khoảng hoàng hôn, ánh chiều tà nhuộm cam rực cả bầu trời. Một chàng trai mặc áo dài bằng lụa trắng đứng lặng lẽ bên lan can, trầm mặc ngắm nhìn phía xa.

Ánh sáng hoàng hôn đổ lên đôi vai gầy của hắn, khiến cả người như được bao phủ bởi hào quang thần thánh.

Từ phía sau nhìn lại, đúng thật là dáng vẻ của một vị Tế Tư phụng sự thần linh. Đúng như công chúa từng mô tả: “Bên trong thân thể nghèo nàn ấy là dòng máu được ban phước, trong người hắn mang lòng từ bi như thần thánh.”

Nhưng nếu hắn quay lại nhìn, thì đó lại là một câu chuyện khác. Một khán giả vô cảm đứng xem người khác hấp hối.

Thậm chí, còn thích thú đếm ngược cho cái chết của họ.

“Bốp.”

Ngô Khanh dường như lại nghe thấy tiếng nổ khi tim bị móc ra, tiếng da thịt bị xé toạc một lần nữa vang vọng trong trí nhớ.

Cô nhíu mày, cố xua đi cảm giác khó chịu trong lòng.

Ngô Khanh hoàn toàn đồng tình với cách công chúa đánh giá về vị tế tư trẻ tuổi kia. Đằng sau lớp vỏ ngoài hoàn mỹ ấy là một con quỷ có răng nanh và móng vuốt sắc bén. Nếu có cơ hội, hắn sẽ tự tay xé nát cổ họng của hoàng hậu.

“Bởi vì,” ánh mắt của công chúa lạnh lùng, “một kẻ được quốc vương nâng đỡ từ khu thành nghèo nàn, nhưng lại chẳng biết ơn, một kẻ trong lòng chỉ toàn thù hận với thế giới, chắc chắn là phần tử nguy hiểm.”

Ngô Khanh hít sâu một hơi, từ trong bóng râm nơi lối cầu thang bước ra.

Ngay lúc đó, bóng dáng thuần trắng kia bất ngờ nghiêng người qua lan can mỏng manh, nửa thân thể chìm trong sắc vàng của hoàng hôn. Hắn buông tay khỏi lan can, cơ thể nghiêng hẳn ra ngoài tường thành. Gió trên cao cuộn tung tà áo và tóc, hắn cúi đầu, lặng lẽ nhắm mắt.

“Ê!” Cơ thể của Ngô Khanh phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, lao tới kéo hắn lại.

Trong lúc kéo đối phương lùi vào trong tòa nhà, chân trái vấp vào chân phải, cô ngã sóng soài xuống đất. Người thanh niên bị cô kéo theo cũng đổ nhào xuống.

Hai người đè lên nhau, tạo thành một tư thế hết sức quen thuộc như trong phim truyền hình. Tuy không hôn nhau, nhưng dáng vẻ ôm nhau ngã xuống đất này quả thật có phần mờ ám.

Người thanh niên chống hai tay bên người Ngô Khanh, ánh mắt khó đoán liếc cô một cái. Sau đó, hắn thu tay trái đang chống đất lại, nắm lấy cổ tay cô.

Ngô Khanh trừng mắt nhìn, ngay cả cơn đau ở xương cụt cũng không khiến cô kịp phản ứng. Tay cô vẫn đang siết chặt eo hắn, chưa hề buông ra chút nào.

Người thanh niên siết tay thêm một chút, như muốn kéo tay cô ra. Nhưng nào ngờ, Ngô Khanh theo phản xạ càng ôm chặt hơn.

Hắn nhíu mày, rồi nhanh chóng thả lỏng: “Lại... trò gì nữa đây?”

“Hả?” Ngô Khanh chớp mắt, bỗng nhận ra tình hình. Máu lập tức dồn lên não, mặt cô đỏ bừng.

Cô vội buông tay, giơ hai tay lên đầu đầu hàng: “Tai nạn thôi, haha, tai nạn!”

Thấy đối phương định đứng dậy, cô lại chìa tay ra một lần nữa.

Người tế tư trẻ liếc nhìn cô đầy ẩn ý.

Ngô Khanh mím môi, gượng gạo nặn ra một nụ cười ngượng nghịu: “Quý trọng mạng sống, ngăn ngừa...”

“Cho rằng ta vừa định nhảy lầu à?” Đôi mắt hẹp dài của người thanh niên hơi nheo lại, cắt ngang lời cô.

Dù không thể khẳng định chắc chắn, nhưng đúng là khi thấy thân hình hắn gần như vượt ra ngoài lan can, Ngô Khanh đã nghĩ như vậy. Có thể hắn không cứu được hoàng hậu, như công chúa nói, mang trong mình lòng thù hận với tất cả, cho nên – tự sát.

Người tế tư chết, hoàng hậu mất đi hy vọng cuối cùng cũng chết theo. Quá hợp lý.

Sau đó, nhiệm vụ của cô thất bại, và cô cũng chết thật.

Vì thế, hành động kéo hắn về của cô là bản năng.

“À….” Cô cười khan hai tiếng.

Lại nghe hắn cười nhẹ: “Biết không? So với tự mình nhảy xuống, bây giờ ta lại muốn ném cô xuống hơn.”

Ngô Khanh ngẩn người.

Người thanh niên dường như rất hài lòng với biểu cảm của cô. Hắn lật người ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô: “Tin thật à?”

Ngô Khanh thở phào nhẹ nhõm, cố gắng vớt vát: “Không có!”

Khóe môi người thanh niên cong lên nhẹ nhàng: “...Cô nghĩ rằng chỉ vì chạm vào eo ta mà phải chịu trách nhiệm sao?”

“?” Ngô Khanh giơ tay, lộ ra cổ tay trắng nõn: “Được thôi, huề nhau.”

Sắc mặt người thanh niên lạnh đi, không nói gì mà nhìn cô chằm chằm.

Tâm trạng vừa muốn mặc cả của Ngô Khanh lập tức tắt ngúm. Cô nhìn trần nhà bằng ánh mắt vô hồn, giọng nói tê liệt như bị rút hết linh hồn: “Được rồi, muốn giết, muốn chém gì thì cứ làm.”

Dù sao cũng chết ba lần rồi, quen rồi.

Tận sâu trong nội tâm, Ngô Khanh vẫn tin công chúa nói đúng – trước mắt cô là một kẻ tàn nhẫn máu lạnh.

Nhưng người thanh niên không lập tức đáp lời.

Một lúc sau, Ngô Khanh mới nghe hắn hỏi: “Tại sao lại muốn cứu ta?”

Ánh mắt cô xoay nhanh, bắt đầu bịa chuyện: “Dù cuộc sống có nhiều khó khăn, nhưng chỉ khi còn sống mới có hy vọng, mới thấy được cơ hội xoay chuyển.”

“Nếu đã chắc chắn là không còn cơ hội thì sao?”

“Hả? Gặp khó khăn gì à, tôi giúp được đấy.” Vừa nói, cô vừa bật dậy, nhìn hắn đầy kỳ vọng.

Ngô Khanh đúng là diễn viên giỏi, vẻ mặt thành khẩn không thể bắt bẻ. Như thể một người lương thiện luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác.

Biểu cảm người thanh niên hơi thay đổi.

Hắn cụp mắt xuống, giọng đầy cô đơn: “Thật không?”

“Thật mà, giúp anh! Còn phải sống nữa, đi tiếp nữa.” Nhân tiện cứu hoàng hậu luôn để cô hoàn thành nhiệm vụ.

“Nhưng mà…” Người thanh niên nhún vai, “Ta không tin đâu.”

Miệng Ngô Khanh há ra rồi lại ngậm vào, không ngờ sẽ bị từ chối thẳng thừng, có chút hụt hẫng, cô ngồi phịch xuống đất.

Vừa cúi đầu, đã nghe hắn nói tiếp: “Trừ khi, cô có thể chứng minh.”

“Chứng minh… như thế nào?”

“Tối nay, ta sẽ thực hiện buổi trị liệu cuối cùng cho hoàng hậu, nghi lễ sẽ bắt đầu lúc sáu giờ.”

Ánh mắt Ngô Khanh khẽ động.

“Nhưng quốc vương rất ghét ta, chắc chắn sẽ giết ta sau khi hoàng hậu được chữa khỏi.” Hắn chậm rãi nói, “Thế nên, thay vì bị hành quyết, tự nhảy lầu có lẽ cũng không tệ.”

“Được.” Ngô Khanh lập tức đồng ý.

“Ta không muốn chết,” người thanh niên cười chua xót, “thật đấy. Nếu cô có thể thuyết phục một người trong hoàng cung bảo vệ ta, ta sẽ rất biết ơn.”

Ngô Khanh nắm chặt vạt áo, khó khăn nuốt nước bọt.

“Trước sáu giờ. Sau sáu giờ ta sẽ nhảy. Cô là nữ hầu thân cận của công chúa phải không? Một người tận tụy như cô, đi tìm kiếm tình yêu mẹ cho công chúa. Nếu cô cứu được ta và cả hoàng hậu, cô chắc chắn sẽ được thăng chức, ta đảm bảo.”

Ngô Khanh hít sâu một hơi, rất lâu sau mới gắng gượng nói: “...Tôi sẽ thử.”

“Vậy đợi nhé.” Người thanh niên mỉm cười, “Cô sẽ cứu ta chứ? Cô đảm bảo rồi đấy.”

“...” Ngô Khanh liếc nhìn hắn một cái, rồi mới đáp: “Tôi đảm bảo.”

“Thật tuyệt.” Người thanh niên khen ngợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play