Tên của nữ quản gia là Daisy. Thời điểm hiện tại, cô ta vẫn chưa được thăng chức thành nữ quản gia trưởng, hoàn toàn không mang vẻ điềm tĩnh của mười tám năm sau. Không hề che giấu sự khinh thường với phong thái của Ngô Khanh, cô ta “thân thiện” húc vai một cái, đẩy Ngô Khanh ra khỏi cửa rồi chen thẳng vào phòng.

Daisy thành thạo trêu đùa tam công chúa một lúc, mãi đến khi dường như cuối cùng mới “nhớ” đến Ngô Khanh:
“À đúng rồi, mai là tiệc đầy tháng của công chúa Tô Tô rồi, các hầu gái trong cung đều bận cả. Cô có thể đến phòng Lễ Nghi lấy các vật phẩm và y phục cần thiết cho buổi lễ ngày mai được không?”

Ngô Khanh mím môi, không lập tức đồng ý.

Lý do do dự rất đơn giản: Thứ nhất là vì bối cảnh vừa thay đổi, khiến tâm lý cô chưa kịp thích nghi. Thứ hai, cô vẫn đang ghi nhớ nhiệm vụ của mình: bảo vệ công chúa. Đã là người bảo vệ, sao có thể dễ dàng rời khỏi bên Tô Tô?

Sự chần chừ của Ngô Khanh, trong mắt Daisy, lại thành ra khiêu khích. Cô ta siết chặt quai hàm một chút rồi nhanh chóng buông lỏng, ngẩng đầu cười nhạt:
“Sao? Mới làm hầu gái thân cận của công chúa chưa bao lâu mà đã không chịu sai khiến rồi hả? Đừng quên, tuần này người có quyền điều động hầu gái... vẫn là tôi.”

Lưu ý: Vui lòng không làm trái với logic hành vi của vai diễn. Nếu nhân vật người chơi điều khiển có hành vi lệch khỏi thiết lập (OOC) nghiêm trọng, nhiệm vụ sẽ bị phán định là thất bại.

Ngay lúc đó, âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Ngô Khanh.

Cô không còn cách nào khác, đành phải thu lại ánh mắt đang đặt lên bé Tô Tô trong tã, cung kính hỏi địa chỉ phòng Lễ Nghi.

Trên đường quay đi, để chắc chắn, Ngô Khanh hỏi hệ thống trong đầu:
“Tô Tô có gặp nguy hiểm trong thời gian tôi rời đi không?”

Tzzz——Có, ký chủ——zzzt——theo kịch bản, vào lúc 7:10 tối nay, Tô Tô sẽ gặp nguy——hiểm tính mạng——

Ngô Khanh cuối cùng cũng yên tâm. Đôi mắt đảo qua đảo lại, rồi hỏi tiếp:
“Cho hỏi một câu được không?”

Hỏi.

Cô nghiêm túc hỏi:
“Sao tín hiệu của mày kém vậy?”

Lúc giao nhiệm vụ thì hệ thống nói rất rõ ràng, không hề có chút nhiễu nào. Nhưng khi trả lời câu hỏi, âm thanh trong đầu lại rè rè như đang hỏng mạch.

Tuy nhiên, hệ thống cũng không tỏ ra thích trò chuyện cho lắm. Sau vài tiếng “xẹt xẹt” thì lại im bặt.

Ngô Khanh bĩu môi, lẩm bẩm với vẻ lười biếng:
“Hiểu rồi. Vì trả lời mấy câu hỏi ngoài nhiệm vụ không thuộc quyền hạn cho phép.”

“Do tự ý bắt giữ linh hồn lưu lạc—”

Câu dò xét còn chưa nói xong, cô đã ngừng lại.

Cô nhìn về phía cuối hành lang, nơi một hầu gái đang vẫy tay với mình. Ngô Khanh dừng cuộc độc thoại nội tâm, mỉm cười với NPC, rồi nhanh chóng bước tới:
“Đây là y phục và vật phẩm cần dùng cho lễ đầy tháng ngày mai phải không?”

Người kia gật đầu:
“Đúng vậy.”

Nữ hầu gái lấy ra từ giỏ một chiếc bình thuỷ tinh hình giọt nước bọc chỉ vàng, đặt vào tay Ngô Khanh:
“Đây là vật phẩm quan trọng nhất trong nghi lễ. Kelly, cầm chắc nó, rồi đến gặp Quốc vương và Hoàng hậu để hỏi họ nên đổ gì vào trong.”

Nói xong, cô ta mỉm cười, còn đưa tay khẽ nắm lấy tay cô:
“Đồ đã giao rồi, thời gian chuẩn bị không còn nhiều. Mau đi gặp Quốc vương đi. Nếu tôi nhớ không nhầm, giờ này ngài đang xử lý công vụ trong thư phòng. Nhớ gõ cửa trước khi vào nhé.”

Ngô Khanh gật đầu.

Thấy cô đồng ý, nữ hầu gái xoay người rời đi.

Nhiệm vụ lần này thật ra không khó. Vì muốn nhanh chóng trở lại bên Tô Tô, cô vội vàng tìm đến thư phòng. Nhưng vừa định gõ cửa thì cánh cửa từ bên trong đã mở ra.

[...]

Một thanh niên trẻ tuổi mở cửa thư phòng từ bên trong.

Giống như tất cả NPC mà Ngô Khanh đã từng gặp trong trò chơi, gương mặt của người này dường như bị phủ bởi một lớp màn mỏng, nhìn không rõ chi tiết. Bàn tay trắng trẻo và thon dài đang nhẹ nhàng đặt lên tay nắm cửa, người mặc một bộ trường bào lụa bóng loáng như ánh trăng, ở cổ áo được cài bằng một chiếc trâm ngọc trai, để lộ một đoạn xương quai xanh trắng nõn và sạch sẽ.

Dù không nhìn rõ ngũ quan, Ngô Khanh vẫn cảm nhận được đối phương đang chăm chú quan sát mình, ánh nhìn hoàn toàn không che giấu.

Sau khi nhìn một lúc, ánh mắt người kia mới chuyển đến chiếc giỏ treo bên khuỷu tay cô.

Tựa như chính cô — chứ không phải những lễ vật đắt đỏ trong giỏ — mới là thứ hấp dẫn thật sự.

“Tế tư, có chuyện gì sao?”

Giọng nói Quốc vương vang lên từ bên trong thư phòng.

Thanh niên như vừa lúc đó mới bừng tỉnh, thu lại ánh mắt đặt trên người Ngô Khanh, mỉm cười đáp:
“Bệ hạ, ngày mai là đầy tháng của tam công chúa.”

“Có ai nói với người—”

“—Rằng một thị nữ đang mang theo bình nguyện phúc của công chúa để đến thu thập lời chúc từ ngài.” Thanh niên nhanh chóng cắt lời Quốc vương, cười khẽ.

Tiếng cười ấy không hề mang ác ý rõ rệt, nhưng khi rơi vào tai Ngô Khanh lại khiến cô sởn cả gai ốc. Giống như bị một con thú săn mồi khủng khiếp nào đó chăm chú dòm ngó, bản năng sinh tồn của cô lập tức phát tín hiệu cảnh báo.

Chỉ một giây ngắn ngủi trôi qua, tai họa ập đến như bão tố.

Quốc vương bước ra cửa thư phòng, đứng cao hơn Ngô Khanh nửa cái đầu, từ trên cao nhìn xuống cô.

Bộ râu hoa râm khẽ run lên trong tầm mắt cô, ngay sau đó là giọng nói gầm lên, chứa đầy phẫn nộ:

“—Kéo con nô tài vô ơn này đi!”

“Xử trảm ngay lập tức!”

Ngô Khanh hoảng hốt ngẩng đầu, trong đáy mắt vẫn còn đọng lại sự hoang mang chưa kịp tan đi.

Ở một góc vắng vẻ trong cung điện, lưỡi dao của đao phủ sáng loáng rơi xuống, bầy chim sẻ xám nơi rừng cây bị dọa đến mức tung cánh bay lên như một đám mây.

Một cái đầu tròn trịa lăn xuống từ đài hành hình, cuối cùng ngửa mặt dừng lại nơi đám cỏ. Đôi mắt cổ điển xinh đẹp của cô trừng trừng nhìn lên bầu trời, vẻ mặt như muốn hỏi rõ ràng: 

“Rốt cuộc mình đã làm gì sai?”

Nữ hầu gái lại một lần nữa đặt chiếc bình nguyện phúc hình giọt nước, bọc chỉ vàng vào lòng bàn tay của Ngô Khanh:
“Đây là vật phẩm quan trọng nhất trong nghi lễ. Kelly, cầm lấy nó và đến gặp Quốc vương cùng Hoàng hậu để hỏi xem nên đổ gì vào.”

Nữ hầu gái ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút khó hiểu:
“Kelly? Cô sao vậy? Mặt tái mét không còn chút máu.”

Một giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu lăn xuống từ trán Ngô Khanh. Cô vô thức đưa tay ôm lấy cổ mình, làn da vẫn nguyên vẹn, động mạch cổ vẫn đang đập mạnh.

Mình... quay lại rồi.

Ký ức lập tức tràn về. Cô vừa giao công chúa cho Daisy, theo lời cô ta đến phòng Lễ Nghi, nhận được vật phẩm từ nữ hầu gái trước mặt, mang theo chúng đến thư phòng...

Sau đó, bị Quốc vương ra lệnh xử tử.

Cơn đau khi bị hành hình vẫn còn in hằn trong đại não, thái dương vẫn còn đập thình thịch.

Ánh mắt của Ngô Khanh dừng lại trên chiếc giỏ treo nơi khuỷu tay của nữ hầu gái. Trong đó chứa đầy đủ các vật phẩm cần thiết cho tiệc đầy tháng của tam công chúa, được nhồi nhét một cách cẩu thả. Nữ hầu gái mất rất lâu mới mò ra được chiếc bình nguyện phúc trong đống hỗn độn đó.

“Là cái cuối cùng.” Cô lẩm bẩm một cách vô thức.

“À,” nữ hầu gái mỉm cười với Ngô Khanh, “Mai là lễ đầy tháng của công chúa rồi, thời gian chuẩn bị thật sự rất gấp. Kelly, đừng ngẩn người nữa.”

Ngô Khanh khẽ run môi. Huyết sắc dần trở lại trên mặt, cô bình tĩnh lại:
“Đúng vậy, thời gian không còn nhiều.”

Cô nhận lấy giỏ:
“Không thể đứng đây lãng phí thời gian được.”

“Quốc vương—”

“Quốc vương đang ở thư phòng. Tôi biết đường đến đó.” Ngô Khanh cắt lời, nở một nụ cười giả tạo:
“Vậy thì, tạm biệt.”

Chưa nói hết câu, cô đã giật lấy giỏ từ tay nữ hầu gái rồi quay người bỏ đi không chút lưu luyến.

Nữ hầu gái giữ nguyên tư thế giơ giỏ một lúc lâu không nhúc nhích, nụ cười trên gương mặt cũng biến mất khi Ngô Khanh quay đi. Đôi mắt cô ta trở nên lạnh lẽo, dõi theo bóng lưng xa dần của Ngô Khanh. Khi không còn nhìn thấy bóng cô nữa, cô ta mới khẽ cười khinh miệt:
“Đồ ngốc, vội đi đầu thai.”

Nữ hầu gái không biết rằng, lần này Ngô Khanh không đi thẳng đến thư phòng tìm Quốc vương nữa. Cô vòng vào cầu thang bên, vứt giỏ đồ vào góc tường.

Bóng tối nuốt chửng đống lễ vật đắt tiền nhưng vì quá nhiều đồ nên chiếc bình nguyện phúc hình giọt nước lăn ra khỏi giỏ, lăn lóc đến chân Ngô Khanh.

Cô cúi đầu, ánh mắt tối sầm lại khi nhìn về phía những món lễ vật trong giỏ.

Gương mặt giận dữ của Quốc vương khi nãy vẫn còn in đậm trong tâm trí. Khi bị các kỵ sĩ áp giải, cô từng liều lĩnh ngẩng đầu nhìn ông, hy vọng có thể đọc được ý nghĩ thật sự qua vẻ mặt ấy.

Quốc vương trợn mắt, nhưng ánh nhìn đó không hề đặt trên người cô.

Ông nhìn... cái giỏ.

Chính xác hơn là, ông không nổi giận vì hành động của cô, mà là vì sự tồn tại của những món đồ dùng để tổ chức tiệc đầy tháng kia vì ông ta căm ghét sự tồn tại của đứa con gái mình.

Chính vì vậy mà lễ vật được giao một cách cẩu thả, và cũng vì vậy mà việc chuẩn bị cho buổi lễ chỉ mới bắt đầu một cách miễn cưỡng vào phút chót.

Quốc vương căm ghét con gái mình.

Ông không hề muốn tổ chức lễ đầy tháng cho Tô Tô.

Tại sao một người cha lại có thể ghét bỏ đứa con ruột của mình đến vậy?

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là: Có lẽ ông ta bị Hoàng hậu cắm sừng. Nhưng giả thuyết đó ngay lập tức bị bác bỏ — nếu thật sự như vậy, Quốc vương đã không tổ chức một lễ trưởng thành linh đình cho Tô Tô rồi.

Vậy lý do là gì?

Ngô Khanh bước đến góc rẽ hành lang, lặng lẽ thò nửa gương mặt ra khỏi bóng tối, quan sát nữ hầu gái từ phòng Lễ Nghi đang vội vã bước lên cầu thang từ đầu bên kia. Cô ta đi với vẻ sốt ruột như thể đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng, hoàn toàn không nhận ra có người đang nấp ở bên kia.

Ngô Khanh nhìn chằm chằm vào cô ta, thấy cô ta gõ cửa phòng công chúa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play