Ánh mắt Ngô Khanh dừng lại trên bức tranh chân dung. Không rõ là ảo giác hay gì, cô luôn cảm thấy “Tô Tô” trong bức họa đang nửa cười nửa không mà nhìn mình chằm chằm. Nhưng khi nhìn kỹ lại, thì chỉ thấy đôi mắt nàng trong tranh đang khẽ cụp xuống, ánh mắt yên tĩnh rơi vào góc dưới bên phải bức tranh.

Đầu óc Ngô Khanh bắt đầu ong ong, suy nghĩ như một cỗ máy bị dính keo, trở nên trì trệ và cứng nhắc. Chỉ khi quay đầu nhìn vào chiếc gương trang điểm, khi trở lại “thế giới thực”, tình trạng mới có chuyển biến tốt hơn.

Sự đảo ngược hình ảnh tạo ra thay đổi lực trường trong toàn bộ tầm nhìn, từ đó tác động tiêu cực đến não bộ của cô. Và theo thời gian trôi qua, hiệu ứng tiêu cực này càng ngày càng mạnh.

Đôi mắt Ngô Khanh bắt đầu xuất hiện ảo giác. “Tô Tô” trong tranh dường như đã tiến lại gần mép khung thêm một chút.

Không dám chần chừ nữa, cô vớ lấy chiếc đèn bàn bên cạnh gương, đập mạnh vào tấm gương làm nó nứt ra. Cô nhặt lấy mảnh vỡ, lựa chọn dùng nó để quan sát căn phòng.

Qua mặt gương, cô thấy được toàn cảnh bức tranh phía sau mình: “Tô Tô” trong tranh vẫn giữ nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn, đôi mắt cụp xuống, không hề động đậy.

Nhưng thực tế, phía sau lưng Ngô Khanh, một bàn tay trắng bệch đã vươn ra khỏi tranh, chạm đến mép vải bố. Đôi mắt cáo của “Tô Tô” trong tranh đang chăm chăm nhìn vào sau đầu cô, ánh mắt loé lên ánh sáng kỳ quái.

“Đây là một thiết bị đếm ngược.”

“Nếu để con quái vật thoát khỏi bức tranh rồi chạy ra khỏi căn phòng này, chắc chắn sẽ chết.”

Tô Tô vừa nghĩ vừa chống cằm, lười biếng nhìn “chính mình” trong tranh.

Người chơi rất khó nhận ra mình đang mắc kẹt trong một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu nhìn thẳng vào hiện thực đảo ngược của căn phòng, não bộ sẽ chóng mặt, khiến con quái vật trong tranh có cơ hội thoát ra nhờ sự mê muội của người chơi mà huỷ diệt chính họ. Nhưng nếu hoàn toàn phớt lờ sự thật đảo ngược này, thì người chơi sẽ không hề cảnh giác trước con quái vật… và cũng sẽ bị tiêu diệt.

Rất nhanh, Ngô Khanh nhận ra một điểm mấu chốt — cô vốn không có sở trường đi lùi. Sau khi vấp ngã một cái, đám quái vật và cô đối mặt trong một khoảnh khắc ngỡ ngàng.

Ngón tay của con quái vật đang đặt trên khung tranh khẽ giật một cái, mí mắt cụp xuống, ánh mắt lại chuyển sang nhìn góc phải bức tranh.

Sắc mặt Ngô Khanh dần trở nên trắng bệch.

Một đến hai giây im lặng trôi qua. Ngô Khanh bật dậy khỏi sàn, vừa run rẩy vì sợ vừa nghiến răng lao đến trước bức tranh.

Theo suy đoán, Ngô Khanh dùng mảnh gương cào nhẹ vào góc dưới bên phải của bức tranh, nơi lớp sơn màu nâu đỏ chưa khô hoàn toàn. Thứ kia, e rằng không phải là sơn.

Lớp bột màu nâu đỏ ẩm ướt bị cạo xuống, rơi lả tả lên mũi giày cô, lập tức tan chảy thành chất lỏng dính và ấm nóng. Dòng chất lỏng thấm qua lớp giày mỏng, dán chặt vào da, mang theo cảm giác ẩm ướt và ghê rợn.

Giọng Ngô Khanh khẽ run lên, không dám nghĩ đến sự thật về lớp sơn đỏ kia.

Khi “sơn” biến mất, một hàng chữ hiện ra trên bức vải:

“Hoàn thành vào ngày 31 tháng 7 năm 1026, làm quà mừng sinh nhật mười tám tuổi của công chúa Tô Tô sáu ngày sau.”

“1026.07.31.05.18, là cái này sao?”

Ngô Khanh lập tức liếc nhìn bức chân dung, đối mắt với con quái vật trong tranh một cái, sau đó nhanh chóng lùi lại rồi lao vào phòng sách bên cạnh.

Phòng sách nằm sát bên phòng ngủ của Tô Tô, ba mặt tường đều là giá sách âm tường. Để tiện cho công chúa tra cứu, sách ở đây đều được đánh số.

Vì thế, khi nhìn thấy dãy số ở góc bức tranh, phản ứng đầu tiên của Ngô Khanh là nghĩ tới sách trên giá.

“Cửa phòng đã bị khoá trái, muốn rời khỏi đây cần tìm được một chiếc chìa khoá.”

“Chìa khoá… hiểu rồi! Chắc chắn là nằm trong một quyển sách!”

Ngô Khanh trèo lên thang, lấy xuống quyển sách có mã số “1026.07.31.05.18” ở trên đỉnh giá. Cô mở ra thì thấy...trống rỗng!

Lấy nhầm sách à? Vậy thử loại bỏ các số 0 trong mã số. Cô lần lượt lấy các sách có mã “1026.7.31.5.18” và “126.7.31.5.18”, nhưng tất cả đều trống trơn, không có chìa khoá nào giấu bên trong.

Ngô Khanh quay đầu lại nhìn, mồ hôi lạnh túa ra. Con quái vật trong tranh đã ló cả đầu ra ngoài. Khi bị cô nhìn thấy, nó chuyển ánh mắt đang chăm chăm nhìn cô sang góc trái bức tranh.

“Sao lại nhìn góc trái...?” Ngô Khanh lẩm bẩm, choáng váng đến mức suýt ngã khỏi thang.

Cô nhắm mắt lại, cố vận hết công lực của cả đời để suy luận.

Ánh mắt con quái vật chuyển từ góc phải sang góc trái hoàn toàn ngược lại, nhất định đang ám chỉ điều gì đó.

Ngược lại… đúng rồi! Ngô Khanh giơ mảnh gương lên, nếu tất cả đều bị đảo ngược, vậy thì có lẽ phải dùng hình ảnh trong gương để tìm đúng cuốn sách.

Qua gương, dãy số trên gáy sách bị lật ngược, hầu hết trở thành các ký hiệu vô nghĩa.

Ngô Khanh thử đảo ngược toàn bộ dãy số, biến thành 81.6.13.7.6201. Nhưng tiếc thay, cuốn sách ấy vẫn trống trơn.

Mọi hướng đi đều rơi vào ngõ cụt.

Cô biết chắc chắn có bước nào đó mình đã sai. Nhưng dù nghĩ đi nghĩ lại, các giả thuyết và phân tích đều rất logic, từng bước đều khớp với nhau nhưng mà trong sách lại chẳng có gì cả.

Sai sót nằm ở đâu?

Ngô Khanh từ thang trèo xuống, hít một hơi sâu, dựa lưng vào giá sách, nhắm mắt lại.

Mồ hôi lạnh chảy theo cổ len vào áo, lồng ngực phập phồng kịch liệt rồi dần chậm lại.

Lúc này, con quái vật trong tranh đã chui được nửa người ra ngoài, chống tay lên khung tranh, gương mặt dữ tợn đang từ từ bò ra. Màng mỏng bán trong suốt phủ lên thân thể nó vỡ toạc ra “phụt” một tiếng. Như một đứa trẻ mới sinh, tóc vàng ướt sũng dính vào mặt, chất nhầy trượt xuống làn da, nhỏ giọt lên thảm, thiêu cháy từng lỗ đen thui…

Ngăn cách chỉ bởi một bức tường, nhưng Ngô Khanh lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh.

Cô từ lâu đã học cách kiểm soát cảm xúc của mình, nỗi sợ hãi bị dồn vào góc tối, lý trí và nhạy bén lấy lại thế chủ động.

Nguy hiểm đang tiến đến gần từng bước, nhưng với Ngô Khanh – người đã lạnh lùng hoàn toàn – thì chẳng là gì cả.

Đầu óc cô đủ tỉnh táo để nhận ra lỗ hổng trong suy luận.

Tìm được rồi!

Nếu tất cả các giả thuyết đều đúng, thì sai lầm chỉ có thể nằm ở dãy số ban đầu. Có lẽ phải đơn giản hoá cách kết hợp các số. Dù thử loại bỏ số 0 cũng không giúp gì...

Mật mã đã bị ẩn giấu, nhưng cánh cửa sự thật không quá khó mở.

“1008.08.08 – sau khi soi gương vẫn là 1008.08.08.” — đây mới là đáp án hoàn toàn khớp với gợi ý. Nhớ lại ngày sinh của Tô Tô có những số 8 đối xứng (đếm từ 31/7 thêm 6 ngày là 8/8), cô lẽ ra nên hiểu rằng dãy số có thể soi gương mà vẫn giữ được ý nghĩa mới chính là mật mã đúng.

Chính xác là vậy. 1026 (năm hiện tại) - 18 (tuổi của Tô Tô) = 1008 (năm sinh). Ngày sinh của Tô Tô cũng chính là chuỗi số đối xứng trong gương — mật mã chính là: “80.80.8001”.

Ngô Khanh rút quyển sách có mã số đó ra, chỉ nghe một tiếng “keng”, một chiếc chìa khoá đồng rơi ra từ giữa các trang sách.

Lúc này, con quái vật trong tranh chỉ còn một chân là chưa thoát ra ngoài.

Ngô Khanh lập tức nhặt chìa khoá, lao về phòng ngủ, kéo tay Tô Tô mở cửa.

Phía sau vang lên tiếng “soạt soạt”, con quái vật trườn trên mặt đất không xương, phóng nhanh về phía cô. Thân thể nó vặn vẹo từng khúc, như sinh vật nhầy nhụa dị dạng.

Ngô Khanh không dám ngoái đầu nhìn, chỉ cần nghe tiếng “phập phập” phía sau cũng đủ khiến hai chân cô run lẩy bẩy. Trong lúc luống cuống, cô mấy lần nhét mãi mà không đưa nổi chìa vào ổ khoá.

Ngay thời khắc cuối cùng, bàn tay ướt đẫm của quái vật nắm chặt tóc cô

“Cạch” một tiếng, cửa phòng bật mở.

Ngô Khanh kéo tay Tô Tô ngã nhào ra ngoài.

“Á!”

Một tiếng thét vang lên bên tai, cổ tay Tô Tô đang bị nắm bỗng nhiên biến mất. Ngô Khanh ôm trán, kinh hãi nhìn người bị mình đè ngã.

Người bị ngã là một cô gái trẻ mặc đồng phục hầu gái.

“Mary Ann?” — Ngô Khanh thì thầm, lẩm nhẩm cái tên cô bịa ra.

Người trước mắt chính là nữ quản gia, trẻ hơn mười mấy tuổi. Bà ta ôm ngực, trừng mắt trách móc: “Cái gì mà Mary Ann?”

Nhanh chóng bỏ qua cái tên kỳ quặc kia, bà ta cau mày: “Kelly, nữ quản gia dạy cô lễ nghi như vậy sao? Mở cửa mà lao thẳng vào người khác?”

Ngô Khanh chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn người quản gia trẻ. Bên tai cô đầy tiếng trách mắng ù ù như sóng biển. Nữ quản gia? Nhưng vốn dĩ có thật người đó tồn tại không?

“Thật chẳng hiểu vì sao nữ quản gia lại chọn cô làm người hầu thân cận cho công chúa Tô Tô. Công chúa mà bị ảnh hưởng bởi cách cư xử thô lỗ này thì nguy lắm!”

Nói rồi, người phụ nữ trẻ đứng dậy, chỉnh lại váy, nhìn Ngô Khanh từ trên cao bằng ánh mắt khinh thường.

Lúc này, Ngô Khanh mới bừng tỉnh, vội vàng lồm cồm bò dậy, quay đầu nhìn ra sau.

Chỉ thấy ở trung tâm phòng ngủ, trên chiếc giường rộng hai mét là một đứa bé còn bọc tã. Công chúa đang vẫy hai tay ngắn ngủn, miệng thì “ư a” phun bong bóng nước bọt.

Tấm ván gỗ che cửa sổ chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, ánh nắng vàng dịu của buổi chiều chiếu qua khung cửa, nơi từng treo bức chân dung chỉ còn lại khoảng tường trống, tấm thảm lông ngỗng dưới sàn cũng không có dấu vết nào cho thấy từng có quái vật bò qua...

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, họ đã đến một thế giới hoàn toàn khác.

Ngày 7 tháng 9 năm 1008. Ngày đầy tháng của công chúa Tô Tô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play