Dinh thự nhà họ Lục rộng đến mức đi bộ từ cổng chính vào nhà phải mất… gần mười phút.
Thế nhưng sáng hôm nay, Tống Nhạc vẫn tỉnh dậy từ rất sớm.
Chuyện đầu tiên cậu làm không phải là đánh răng.
Mà là… chạy sang phòng Lục Tư Hàn, gõ cửa.
“Cộc cộc cộc!”
Không tiếng trả lời.
“Ông xã ơi—!”
Vẫn im lặng.
Tống Nhạc nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi vui vẻ nói:
“Nếu anh không mở cửa… em hát nha~!”
Sau 5 giây do dự, cánh cửa bật mở.
Lục Tư Hàn với mái tóc rối nhẹ, mắt đỏ vì thiếu ngủ, nhìn thấy một cục ngốc mặc áo mưa hình vịt con, tay cầm ô, mặt phấn khích:
“Ông xã ơi, em thấy tiệm kẹo gần nhà hôm qua, đi mua với em đi!”
“Trời đang mưa.” – Anh cau mày.
“Trời mưa nên mới cần anh cầm ô chứ!” – Cậu nhón chân, chìa một cây dù màu hồng hình trái tim.
“…Không phải em đang cầm một cái rồi sao?”
“Đó là của em, ông xã phải có cây riêng chớ~”
Lục Tư Hàn: “…Không đi.”
Tống Nhạc chớp chớp mắt, không nói thêm, mà quay đầu… ngồi bệt xuống ngay trước cửa, bọc kín trong áo mưa như quả bóng tròn.
“Nếu ông xã không đi… em ngồi đây luôn.” – Cậu phụng phịu.
Trong lòng Lục Tư Hàn như có gì đó mềm oặt ra.
Ba phút sau.
—— Tổng tài tài phiệt, luôn được mệnh danh là người không gần gũi với ai ngoài trợ lý, xuất hiện trước cửa nhà với áo khoác dài, tay cầm ô, đứng cạnh… một nhóc con đang cười rạng rỡ, bước chân tung tăng như gió xuân vừa về.
---
Cửa hàng kẹo nhỏ cuối phố.
“Tất cả cái này, với cái này, và cả cái đó nữa!” – Tống Nhạc hô lên như đang đánh chiếm kho báu.
Nhân viên cửa hàng nhìn đống kẹo chất đầy trên quầy, hơi ngẩn người.
“Em… có mang tiền không?”
Cậu ngơ ngác quay sang Lục Tư Hàn, chỉ chỉ anh, cười tít mắt:
“Ông xã em là đại gia~”
Lục Tư Hàn im lặng móc ví.
Cái ví có giá bằng cả cửa hàng kẹo.
---
Trên đường về.
Tống Nhạc vừa đi vừa ăn kẹo mút, dính cả lên má.
Lục Tư Hàn quay sang lau mặt cậu bằng khăn giấy. Tay hơi run.
“Em ăn như con nít vậy.”
“Em là con nít mà~” – Tống Nhạc đáp tỉnh bơ.
“Em hai mươi rồi.”
“Nhưng tâm hồn em mới… năm tuổi.” – Cậu lẩm bẩm.
Câu nói ấy khiến Lục Tư Hàn dừng lại. Một thoáng nghi hoặc lướt qua ánh mắt.
…Tâm hồn?
Đêm hôm đó, Lục Tư Hàn nhìn cậu đang ôm gối ngủ ngoan trong phòng khách vì không chịu ngủ phòng một mình.
Anh ngồi xuống bên cạnh, tay đặt nhẹ lên tóc cậu.
Chỉ một hành động nhỏ thôi, mà lòng anh như có lửa âm ỉ cháy.
Không biết bắt đầu từ khi nào… anh quên mất lời dặn ban đầu của gia tộc:
Đừng yêu cậu ta.