Trong mơ, cậu thấy mình bị đẩy mạnh ra đường, tiếng còi xe vang lên, tiếng hét thất thanh và rồi… một màu trắng toát nuốt lấy tất cả.
Tống Nhạc mở mắt ra.
Trần nhà lạ lẫm, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi. Cậu còn chưa kịp phản ứng gì thì tiếng khóc nức nở vang lên bên cạnh.
– “Bảo bối! Con tỉnh rồi!”
– “Mẹ gọi bác sĩ! Mau lên!”
– “Tiểu Nhạc! Em nhìn anh xem, nhận ra anh không?”
Cậu chớp mắt.
Một phụ nữ trung niên với đôi mắt đỏ hoe đang nắm lấy tay cậu, bên cạnh là một người đàn ông nghiêm túc trông như bố, và một thiếu niên anh tuấn vẻ mặt lo lắng.
Cậu… không quen ai cả.
Cậu ngơ ngác hỏi:
– “Mấy người là ai vậy?”
Cả phòng lặng đi vài giây.
Người phụ nữ bật khóc, người đàn ông run tay, còn thiếu niên thì lảo đảo đứng không vững.
Bác sĩ đến vội vàng, kiểm tra rồi đưa ra kết luận:
– “Cậu ấy bị tổn thương não nhẹ sau va chạm, có thể tạm thời mất trí nhớ, kèm theo biểu hiện thoái lui trí tuệ. Hiện giờ... nhận thức như trẻ nhỏ.”
Gia đình như sụp đổ lần hai.
Nhưng với Tống Nhạc, cậu chỉ cảm thấy... được yêu thương một cách kỳ lạ.
Cậu lẩm bẩm:
– “Em muốn ăn kẹo… bụng đói rồi…”
Mẹ mới kia bật cười trong nước mắt:
– “Con ngoan, chờ mẹ, mẹ đi mua kẹo dâu cho con.”
Trong lòng Tống Nhạc, có gì đó mềm mại vỡ ra. Cậu chưa từng có mẹ, chưa từng có ai vì một viên kẹo mà vội vàng như vậy.
Cậu mỉm cười ngây ngô, vô thức dụi đầu vào tay người đàn ông đứng gần nhất.
– “Chú ơi, có thể làm gối cho con chút không? Con muốn ngủ…”
Bố mới run giọng:
– “Là ba. Con gọi là ba...”
Tống Nhạc ngơ ngác gật đầu:
– “Ba gối đầu mềm ghê~”
Cả phòng lại bật khóc lần nữa – lần này là vì xúc động.
Và ở nơi nào đó trong truyện gốc, số phận đã khẽ lệch đi từ khoảnh khắc đó…