Từ lúc tỉnh lại, Tống Nhạc ngày nào cũng được cả nhà vây quanh chăm sóc. Mẹ nấu cháo, ba bóp tay, còn “anh trai đẹp trai” kể truyện cổ tích mỗi tối.
Thế giới này như một giấc mơ đẹp. Một giấc mơ mà cậu không muốn tỉnh lại.
Hôm nay, một người lạ đến thăm.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng, khoác vest xám tro, đôi giày da đen bóng bước đi vang lên nhịp điệu kiêu ngạo. Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, đứng trước giường bệnh mà không nói một lời.
Tống Nhạc đang gặm kẹo que, ngẩng lên, mắt sáng long lanh:
– “Anh đẹp trai ghê... Ủa, anh là ai vậy?”
Lục Tư Hàn: “…”
Anh nhìn đứa nhỏ trước mặt, đôi mắt tròn vo, gò má phúng phính, tóc hơi rối… không giống chút nào với “kẻ chen chân” mà anh từng khinh thường.
Mẹ Tống vội giải thích:
– “Tiểu Nhạc bị va chạm đầu, giờ… chỉ như đứa trẻ lên năm. Nó không nhớ anh đâu…”
Lục Tư Hàn vẫn trầm mặc. Anh đến chỉ vì trách nhiệm, cũng định ở đúng 3 phút rồi đi.
Nhưng khi xoay người, tay áo anh bị níu lại.
Tống Nhạc nắm tay anh, cười tít mắt:
– “Anh ơi, có muốn ăn kẹo với em không?”
– “Ngon lắm á, dâu tây nha!”
Anh ngẩn người.
Tống Nhạc nghiêng đầu, chìa cây kẹo ra, rồi lại tự gặm một miếng, hớn hở như mèo con chia phần ăn.
Anh không hiểu sao lại đưa tay… nhận lấy.
Chỉ đơn giản là một viên kẹo. Nhưng Lục Tư Hàn lúc ấy, như vừa nuốt một quả pháo.
Lòng ngực chấn động, đầu óc trống rỗng.
Mẹ Tống cười nhỏ:
– “Đây là vị hôn phu của con, Lục Tư Hàn đó.”
Tống Nhạc tròn mắt:
– “Vị hôn phu là cái gì vậy?”
Anh chưa kịp đáp, cậu lại nói tiếp:
– “Có phải là ông xã không? Vậy em gọi ông xã được không?”
“…!”
Lục Tư Hàn ngỡ bản thân đang bị ai đó chơi khăm.
Tên nhóc này, rốt cuộc là đang giả ngốc, hay thật sự là ngốc?
Nhưng anh vẫn không trả lời. Chỉ đứng đó, cầm kẹo, nhìn cậu bé ngốc nghếch trước mặt… mà không sao quay lưng bỏ đi được như dự định.
Thăm 3 phút biến thành 30 phút.
Đến lúc rời đi, Tống Nhạc còn gọi theo:
– “Ông xã nhớ ghé chơi nữa nhaaa!”
– “Lần sau mang thêm kẹo nhaaa~!”
Cậu vẫy tay liên tục, ngây ngô mà đáng yêu chết người.
Lục Tư Hàn đóng cửa phòng bệnh lại, tay vẫn còn cầm nửa cây kẹo chưa ăn hết.
Anh nhíu mày.
…Cảm giác, hơi… ngọt.