Căn phòng bệnh trắng toát, gió chiều nhẹ lướt qua khe cửa sổ.
Tống Nhạc ngồi co chân trên giường, hai má phúng phính phồng lên như bánh bao hấp, ôm chặt con gấu bông do chị hai mang tới.
“Chị hai à…” – Cậu lí nhí gọi, “em muốn ăn… dưa hấu.”
“Được! Để chị gọt ngay, cục cưng chờ nha~” – Giọng người chị dịu dàng vang lên, không hề có chút miễn cưỡng.
Không khí trong phòng vừa ấm áp được mấy phút, cánh cửa chợt mở ra.
Tống Nhạc theo phản xạ quay đầu lại, mắt sáng rỡ – nhưng rồi khựng lại.
Một người đàn ông cao lớn, khí chất lạnh lẽo bước vào. Ánh mắt anh không có tia cảm xúc nào, như cơn gió mùa đông đột ngột thổi qua nơi vốn đang xuân về.
“Anh Tư Hàn!” – Người nhà cậu đồng loạt đứng dậy, có phần dè chừng.
Tống Nhạc lặng người nhìn anh, mắt to tròn như nai nhỏ. Rồi chớp chớp mắt mấy lần, cất giọng mềm như bông:
“…Chú là ai vậy?”
Lục Tư Hàn bước đến gần, liếc qua người em dâu tương lai mà anh từng thề chỉ là “bước đệm” cho kế hoạch gia tộc.
Chỉ là một đứa… "em chồng hôn ước" ngốc nghếch.
Nhưng cậu nhóc trước mặt lại bất ngờ… ngẩng đầu, đưa tay ra kéo nhẹ vạt áo vest đắt tiền của anh, môi mím lại:
“Chú đẹp trai ghê. Cho em kẹo được hông?”
Cả phòng chết lặng. Lục Tư Hàn thì sững sờ.
Không ai biết, chính giây phút ấy… trái tim từng đóng băng của Lục Tư Hàn – khẽ nứt.
---
Vài ngày sau.
Sau khi sức khỏe Tống Nhạc ổn định hơn, gia đình quyết định làm đúng “giao ước hôn nhân” – đưa cậu về sống một thời gian tại nhà của Lục Tư Hàn để "thích nghi" trước hôn lễ.
“Anh Tư Hàn, mong anh chăm sóc Tống Nhạc giúp gia đình tôi…”
Lục Tư Hàn thở dài, vẫn không thể từ chối.
---
Ngày đầu tiên về dinh thự Lục gia.
Tống Nhạc ngồi giữa sofa, hai chân đung đưa, tay ôm một đống… vàng thật – mấy thỏi nhỏ dùng làm trưng bày trong phòng.
“Ông xã ơi~ chỗ này có vàng! Em lăn được nè!”
“…”
Lục Tư Hàn đang họp video với đối tác ở châu Âu, bỗng… ngắt máy. Quay đầu nhìn thấy cậu đang lăn như mèo con trên sàn, miệng cười toe toét.
“…Ai dạy em gọi tôi là ‘ông xã’?” – Anh gằn giọng.
Tống Nhạc nghiêng đầu, hai mắt long lanh:
“Không ai dạy hết á. Nhưng anh là ông xã em mà?”
“…Chúng ta còn chưa cưới.”
“Thì sắp cưới rồi! Mẹ em nói là sắp cưới là ông xã được rồi~”
Lục Tư Hàn: “…”
Cuộc họp tạm hoãn. Cuộc đời bắt đầu đảo lộn.
Đêm ấy, Lục Tư Hàn ngồi xem tài liệu một mình. Trên màn hình là toàn những tập hồ sơ về… bệnh tâm lý, trí nhớ tổn thương, và cả những hội chứng khiến người trưởng thành mang tâm trí trẻ thơ.
Anh không biết bản thân đang làm gì. Chỉ biết lúc cậu gọi "ông xã" bằng giọng non nớt, tay ôm gấu bông, ngồi chơi xếp hình vàng – lòng anh mềm hơn bất kỳ hợp đồng nào anh từng ký.