Sáng sớm hôm sau.

Tống Nhạc nằm im thin thít trên ghế sofa, mặt đỏ ửng như quả cà chua chín, trán ướt mồ hôi.

Người giúp việc phát hiện ra đầu tiên, hốt hoảng báo với Lục Tư Hàn.

Anh vừa xuống tới phòng khách, đã thấy cậu cuộn tròn trong chăn như con sâu nhỏ, thều thào:

“Ông xã ơi… em bị hư rồi…”

“Em sốt.” – Lục Tư Hàn ngồi xổm xuống, chạm tay lên trán cậu, nhíu mày.

“Em… chết rồi phải không?” – Tống Nhạc rên rỉ, tay nắm lấy cổ tay anh như chiếc gấu bông đang chìm.

Lục Tư Hàn dở khóc dở cười:

“Chỉ là sốt nhẹ thôi.”

“Thế… ông xã nấu cháo cho em nha…” – Giọng nhỏ như muỗi kêu, hai mắt cún con long lanh đầy hy vọng.

Lục Tư Hàn: “…Anh không biết nấu.”

“Cháo trắng cũng được… ông xã nấu, em ăn được hết…”

Chỉ một câu nói mà khiến trái tim vốn lạnh lẽo của người đàn ông này… rụng từng lớp băng.

 

---

Một giờ sau.

Nhà bếp Lục gia nổi khói nghi ngút.

Tống Nhạc sốt mơ màng, ngửi thấy mùi… cháy khét.

“Em… sắp chết thật rồi…” – Cậu lẩm bẩm.

Lục Tư Hàn bưng ra một tô cháo… màu sắc hơi lạ, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc hiếm thấy:

“Không ngon cũng phải ăn hết.”

Tống Nhạc ngồi dậy, nhóc con yếu xìu ngơ ngác:

“Ông xã làm cho em… thật á?”

“Ừ. Vì em bị bệnh.”

Cậu nhìn anh rất lâu. Lâu đến mức mắt đỏ hoe, miệng mếu:

“Ông xã là thiên sứ phải không…?”

Lục Tư Hàn: “…Không.”

“Em ăn ông xã nha…”

Anh ngẩn người.

Tống Nhạc ngậm muỗng cháo, vừa ăn vừa lí nhí: “Ý em là ăn cháo…”

 

---

Tối hôm đó.

Tống Nhạc tỉnh táo lại.

Lục Tư Hàn thì mệt mỏi vì nấu cháo, thay khăn, bôi thuốc trán cho cậu cả ngày.

Cậu rón rén bước lại giường anh, gõ nhẹ lên mép chăn:

“Ông xã ơi…”

Lục Tư Hàn hé mắt.

“Cho em ngủ chung nha. Em bệnh… sợ ác mộng lắm.”

Anh đang định từ chối thì cậu đã chui tọt vào lòng anh, ôm gối kẹp chặt lấy eo anh như bạch tuộc.

“Ấm ghê… giống gấu bông khổng lồ ghê…”

Lục Tư Hàn: “…”

Chưa đầy 5 phút sau, anh không thể ngủ nổi.

Vì có ai đó lăn qua lăn lại, vừa mơ vừa gọi:

“Ông xã ơi… mua thêm kẹo nha…”

Sáng hôm sau, thư ký Lâm hỏi:

“Lục tổng, anh trông có vẻ mất ngủ, tối qua cậu Tống không khỏe sao?”

Lục Tư Hàn gật đầu, nhíu mày.

“Cậu ấy mộng du. Từ phòng ngủ đi xuống bếp, mở tủ lạnh… rồi ôm hộp sữa bò nói nó là em trai.”

Thư ký Lâm: “???”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play