Lũ thỏ như ngửi thấy mùi thịt người, ai chỉ chậm một chút là bị chúng nhào tới cắn xé!
Tiếng gào thét liên tiếp vang lên, không một ai dám quay đầu nhìn.
Tất cả đều liều mạng chạy về phía trước!
Nhanh lên, nhanh nữa!
Nhanh hơn nữa!!!
Thẩm Mặc cõng Bạch Ấu Vi chạy ở tốp giữa. Người dẫn đầu là một người đàn ông thấp bé, chạy cực kỳ nhanh, bỏ xa những người khác.
200 mét, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, họ nhanh chóng áp sát vạch đích.
Đúng lúc đó, tấm biển trong suốt treo trên không trung đột ngột thay đổi!
Hai chữ “Đích đến” biến mất, thay vào là một câu thơ:
【Thỏ trắng nhỏ, trắng muốt muốt】
‘Thỏ trắng nhỏ, trắng muốt muốt’ là ý gì?
Trong đầu còn đang suy nghĩ, chân đã không ngừng chạy. Người đầu tiên cắm đầu lao qua đường đích bên trái.
Người thứ hai chạy đến dưới tấm biển, do dự nhìn người đi trước, lại nhìn đám thỏ đuổi gần phía sau, không dám chần chừ nên cũng theo bên trái.
Người thứ ba dừng lại hai giây, rồi chuyển sang vạch đích bên phải…
Người này đến người khác lần lượt chạm đích.
Càng về sau, thời gian càng gấp, chẳng còn sức để suy nghĩ, người thì đi bên trái, người thì chọn bên phải.
“Là bên phải!”
Bạch Ấu Vi nằm trên lưng Thẩm Mặc nói nhỏ:
“Thỏ trắng nhỏ, trắng muốt muốt, hai cái tai dựng lên! ‘Hai’ nghĩa là số 2, đích đúng là đường chạy số 2, bên phải!”
Thẩm Mặc lập tức tăng tốc, lao qua vạch đích bên phải!
Những người cuối cùng cũng lần lượt đến nơi.
Người đã chạy qua bên trái lúc này mới chợt nhận ra có gì đó sai sai, định quay lại nhưng phát hiện giữa hai đường chạy có một rào chắn vô hình, không thể xuyên qua!
Cùng lúc đó, lũ thỏ lao vào đường chạy số 1!
Giống như những con sóng trắng dâng trào, mang theo luồng gió tanh lạnh lẽo!
Tiếng kêu thảm thiết, chửi rủa, giãy giụa!
Tiếp theo là một cuộc chạy trốn tuyệt vọng!
Đường chạy là một vòng tròn, hai bên lại có rào chắn, để thoát khỏi lũ thỏ điên cuồng ấy, những người chọn sai chỉ còn cách chạy tiếp một vòng.
Cô gái đeo kính ngồi bệt dưới đất khóc, không dám nhìn cảnh máu thịt đầm đìa, chỉ hướng về phía họ hét lên khản giọng:
“Mau lên… mọi người chạy nhanh lên…”
Nhưng đã muộn rồi, quá muộn rồi…
Chạy hết 200 mét đã là giới hạn của thể lực con người, nếu chạy thêm, tốc độ chắc chắn sẽ giảm.
Còn bầy thỏ thì không hề chậm lại, chúng nhanh chóng đuổi kịp rồi cắn xé!
Tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp sân vận động.
Những người đó lăn lộn trên mặt đất, trở thành những người không da máu chảy ròng ròng, rồi từ trong lớp máu thịt ấy, từng sợi lông trắng như kim nhọn mọc ra!
Lông trắng ngày một dày, một khi phủ khắp toàn thân, họ liền biến thành những con thỏ khổng lồ điên cuồng, đôi mắt đỏ au đẫm máu!
Sân vận động ngày nắng đẹp rực rỡ, vậy mà ai nấy đều cảm thấy như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.
Họ vừa tận mắt chứng kiến bạn bè của mình hóa thành… thỏ!
Xa xa, Người Đầu Thỏ vẫy tay gọi bọn họ, giọng vang vọng:
“Mời các tuyển thủ quay lại vạch xuất phát, chuẩn bị bắt đầu vòng thi thứ hai.”
Vòng thứ hai…
Sắc mặt mọi người trắng bệch.
Không thể từ chối, không dám phản kháng, cũng không có thời gian điều chỉnh tâm lý.
Từng người như những con rối mất hồn, lặng lẽ quay bước.
Đúng vậy.
Giờ phút này, họ chẳng khác nào con rối trong tay Người Đầu Thỏ, không còn tự do cũng chẳng còn ý chí.
Bạch Ấu Vi nằm trên lưng Thẩm Mặc, lòng như chì, cứ thế trĩu nặng.
Lúc mới vào có tất cả mười bảy người, sau một vòng đấu, chỉ còn lại chín…
Cô và Thẩm Mặc thật sự có thể sống sót qua ba vòng thi sao?
“Anh đi chậm lại chút!” Bạch Ấu Vi khẽ nói: “Đi chậm một chút, nghỉ lấy sức.”
Thẩm Mặc đáp nhỏ: “Tôi vẫn chịu được. Chỉ là mấy câu hỏi khá phiền.”
Khó ở chỗ không phải đề khó mà là thời gian quá ngắn.
Vừa nhìn thấy câu hỏi, đến lúc phải chọn đáp án, nhiều nhất chỉ có hai ba giây.
Lâu hơn sẽ bị thỏ đuổi kịp. Cho nên đến phút cuối, không chỉ thử trí mà còn thử phản xạ tức thì.
Bạch Ấu Vi lẩm bẩm:
“Đường chạy dài 400 mét, nếu chọn sai vạch đích, không thể quay lại thì chỉ còn cách chạy tiếp một vòng để vào đúng đường. Tính ra phải chạy 600 mét*. Trừ khi là vận động viên chuyên nghiệp, nếu không không ai làm được.”
(*Một vòng đường chạy dài 200 mét, lần chơi thứ nhất thì người chơi phải chạy 1 vòng là 200 mét, lần chơi thứ hai chạy 2 vòng là 400 mét, tương tự, lần chơi thứ ba chạy 3 vòng.)
Huống hồ Thẩm Mặc còn đang cõng cô.
Chỉ cần lỡ mất 200 mét đầu, kết cục của họ chắc chắn sẽ là biến thành thỏ…
Thẩm Mặc: “Không biết vòng sau đề sẽ là gì.”
Bạch Ấu Vi khẽ lắc đầu:
“Thật ra đề gì không quan trọng, quan trọng là thứ tự. Có một cách, có thể chắc chắn giành chiến thắng.”
Thẩm Mặc khựng lại nửa bước: “Chắc chắn chiến thắng?”
“Ừ.”
Bạch Ấu Vi lặng lẽ quan sát nét mặt của những người khác, nhẹ giọng nói:
“Và rất có thể… đã có người nghĩ ra rồi.”