Tháng 5 năm 2119, loài người bắt đầu biến thành búp bê.

Trên phố, người đang đi bộ; trong nhà hàng, người đang ăn cơm; trong trung tâm thương mại, người đang thử quần áo dở dang… những người ấy đều bị “đóng băng” ngay khoảnh khắc trước khi thay đổi, thậm chí nụ cười vẫn còn đọng trên môi, rồi hóa thành những hình nhân bất động.

Không hề có dấu hiệu báo trước, cũng không ai tìm ra nguyên nhân.

Người ta bối rối, sợ hãi, hoảng loạn và tuyệt vọng.

Họ căng băng rôn đỏ rực biểu tình, nghi ngờ đây là một cuộc tấn công khủng bố từ tổ chức bí ẩn, hoặc thêu dệt trên mạng rằng người ngoài hành tinh đã xâm lược. 

Có người còn kéo cả gia đình chạy về quê tránh nạn… Họ đã làm mọi thứ có thể, nhưng người thân bên cạnh vẫn lần lượt biến thành búp bê.

Rồi dần dần, ai nấy đều trở nên tê liệt cảm xúc.

Trẻ con vẫn phải đi học, người lớn vẫn đi làm, cuộc sống vẫn tiếp diễn như không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là, trên chương trình tin tức mỗi ngày có thêm một mục mới…

Phát thanh viên đọc xong bản tin, sẽ dùng giọng tiêu chuẩn thông báo:

 “Nếu quý vị phát hiện người bên cạnh mình biến thành búp bê, xin hãy gọi ngay số khẩn cấp 123, cơ quan chức năng sẽ đến xử lý kịp thời…”

Cái gọi là “xử lý”, chính là đóng gói búp bê mang đến viện nghiên cứu.

Nếu các nhà khoa học nghiên cứu ra điều gì thì còn đỡ, nếu không thì đành chờ người nhà đến nhận về, chôn cất hay trưng bày trong nhà, tùy ý quyết định.

Bạch Ấu Vi xem tin tức một lúc, thấy thời gian không còn sớm, bèn cầm điều khiển tắt tivi, rồi ấn nút trên xe lăn, đi về phía phòng ăn.

Cô bị liệt hai chân, cha mẹ ly hôn từ nhỏ, mỗi người đều có gia đình mới. Có lẽ vì áy náy, cả hai chưa bao giờ tiếc tiền với cô, cho cô ở biệt thự sang trọng nhất, thuê bảo mẫu đắt đỏ nhất, chỉ là chẳng ai rảnh để ở bên cô.

Nhưng Bạch Ấu Vi không mấy bận tâm.

Cô đã quen sống một mình từ lâu.

Đồng hồ trong phòng ăn tích tắc tích tắc, kim phút chỉ đúng 12 giờ 10. Bạch Ấu Vi luôn ăn trưa đúng 12 giờ, chưa từng trễ. Nhưng hôm nay, bàn ăn trống trơn, không có lấy một món.

Xung quanh yên lặng đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ, sự im ắng này khiến căn biệt thự lộng lẫy trở nên càng thêm trống vắng.

Cô chờ một lát, rồi ngửi thấy mùi khét từ phía bếp.

Cô đổi hướng, trượt xe lăn đến. Bảo mẫu đang đứng quay lưng, bất động trước bếp gas, tay giữ nguyên tư thế xào nấu nhưng không hề nhúc nhích.

Cô ấy vừa biến thành búp bê.

Gương mặt vẫn là của người thật nhưng chất liệu hoàn toàn khác. Da thịt sống động biến thành lớp nhựa dẻo, mắt như hạt cườm thủy tinh, tóc thành sợi tổng hợp…

Bảo mẫu cũ đã về quê tránh nạn, người đang đứng đây chỉ mới đến hai ngày, đến tên cô còn chưa kịp nhớ. Vậy mà giờ đã thành như vậy.

Bạch Ấu Vi nhìn một lúc, rồi trượt xe lại, tắt bếp, làm theo lời dặn trên bản tin, gọi số khẩn cấp 123. Số này luôn trong tình trạng bận máy.

Cô nghĩ một chút, gọi cho mẹ. Bảo mẫu này là do mẹ thuê, chắc có thể liên hệ được với người thân của cô ta.

Điện thoại kết nối, truyền đến âm thanh ồn ào, tiếng nói chuyện, tiếng nhạc, tiếng cười… càng làm nổi bật sự cô đơn của cô.

Chói tai thật.

Cô nói vài câu đơn giản rồi cúp máy.

Trong nhà rất yên, ngoài trời cũng thế. Nắng chói chang đổ xuống mặt đất, ánh nắng phản chiếu trên mặt nước trong vườn lấp lánh. 

Bụi màu tím nhạt rũ cánh dưới cái nắng gắt. Tất cả có vẻ bình thường như mọi ngày nhưng Bạch Ấu Vi biết, thế giới này đã không còn bình thường nữa.

...

Hai giờ chiều, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ ô tô.

Bạch Ấu Vi nhìn qua cửa sổ, thấy một người đàn ông cao lớn đang ấn chuông cửa.

Cô trầm ngâm giây lát, rồi vào bếp lấy một con dao gọt trái cây gập lại, trượt xe ra ngoài.

Qua cổng sắt, người đàn ông dáng vẻ cứng cáp, gương mặt lạnh lùng, lông mày đậm, ánh mắt sâu thẳm tĩnh lặng.

Trông có chút quen mặt nhưng cô không nhớ đã gặp ở đâu.

“Cô là Vi Vi?” Giọng nói có phần ngập ngừng, mang theo sự xa lạ của lần đầu gặp mặt. “Tôi  là Thẩm Mặc, mẹ cô biết ở đây có chuyện, bảo tôi đến đón cô.”

Bạch Ấu Vi sững người.

Thẩm Mặc… chẳng trách cảm thấy quen. Là con trai của chú Thẩm, mà chú ấy là bạn thân của mẹ cô, cũng là đối tác làm ăn. Thật ra, cô nghĩ gọi là “người dự bị” thì chính xác hơn.

Cô im lặng bỏ con dao gọt trái cây vào túi, mở cửa sân.

Thẩm Mặc đánh giá cô gái trước mặt.

Nước da trắng bệch, tóc dài mềm mại, mặc chiếc váy sơ mi dài màu xanh nhạt, từ cổ đến chân đều được che kín. Cô đúng như tên gọi — trắng trẻo, non nớt, yếu ớt… Chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta nghĩ đến những từ như mong manh, nhút nhát, dễ vỡ.

Trông ngoan ngoãn, không giống như dì Vương nói là khó gần.

“Thu xếp ít đồ đi, tôi đưa cô đến Dương Châu.” Thẩm Mặc nói thẳng.

Bạch Ấu Vi lắc đầu: “Không đi.”

Thẩm Mặc hơi ngạc nhiên, nhướng mày: “Trong thành phố bây giờ rất nguy hiểm, ai đi được thì đã đi cả rồi. Cô ở lại không ai chăm sóc, sớm muộn gì cũng chết.”

Cô cúi đầu, nhìn hoa văn trên váy mình, nói: “Không đi. Tôi thế này, đi đâu cũng là đường chết.”

Thẩm Mặc không ngờ cô bướng bỉnh như vậy.

Anh không giỏi thuyết phục người khác, càng không biết dỗ dành trẻ con. Bèn sải bước đi thẳng vào nhà: “Phòng cô ở đâu?”

Bạch Ấu Vi cảnh giác nhìn anh, ánh mắt lóe lên: “Anh muốn làm gì?”

Thẩm Mặc không trả lời, đi một vòng trong nhà rồi tìm đúng phòng cô, bắt đầu thu dọn quần áo và đồ dùng cần thiết.

Cô đi theo vào, mặt có chút ấm ức.

Thu dọn xong, anh đứng giữa phòng nhìn quanh, hỏi: “Thuốc đâu?”

Bạch Ấu Vi quanh năm ngồi xe lăn, thuốc là vật bất ly thân.

Cô không đáp.

Anh cũng không hỏi nữa.

Chẳng mấy chốc căn phòng đã trở nên bừa bộn.

Cô ngồi trên xe lăn nhìn anh lục tung mọi thứ, hai tay siết chặt, giọng khẽ khàng: 

“Anh… anh có phải đang nghĩ mình cứu được một cô gái yếu đuối, cô độc, nên cảm thấy mình thật vĩ đại, thật đáng ngưỡng mộ không?… Nhưng anh có biết, anh đang hại tôi không?”

Thẩm Mặc dừng lại, sắc mặt không biểu cảm.

Cô hít sâu, tiếp tục: “Anh có nghĩ đến hậu quả khi ép tôi đi không?… Tới Dương Châu, tôi là phụ nữ, lại còn tàn tật thì sống kiểu gì? Anh có biết tôi ăn uống, đi vệ sinh đều cần người giúp, ra khỏi nhà phải mặc tã giấy, anh hoàn toàn…”

Cô nghẹn lời: “Anh hoàn toàn không hiểu gì cả! Tôi không đi với anh đâu!”

Đến câu cuối, giọng cô khàn đặc, mang theo tiếng nức nở bị kìm nén.

Thẩm Mặc nhìn cô một lúc, rồi hạ giọng: “Tôi đúng là không hiểu, nhưng ít ra tôi biết một điều, nếu ở lại, cô sẽ chết nhanh hơn. Rời đi, có khi còn có cơ hội sống.”

Cơ hội?

Bạch Ấu Vi lạnh lùng trong lòng.

Cha mẹ ruột cũng chẳng muốn gặp cô, sống chẳng khác gì cái xác không hồn, cho dù thế giới này vẫn bình yên, cô cũng không có ý định tiếp tục sống nữa.

Cô là một phế nhân không có hy vọng!

Thẩm Mặc đi tới trước mặt cô, ánh mắt đen nhánh mang theo áp lực, giọng nhẹ nhưng cứng rắn: “Yên tâm, tôi sẽ đưa cô đến Dương Châu an toàn.”

Cô cắn môi.

Cô không còn lựa chọn nào khác.

Thẩm Mặc đẩy xe đưa cô rời biệt thự, đến bên chiếc xe việt dã đang đậu.

Anh bế cô lên khỏi xe lăn, thấy cô nhẹ đến đáng ngạc nhiên. Gầy gò nhưng không xương xẩu, người mềm mại, mùi hương nhàn nhạt phảng phất mùi sữa hòa với hương hoa hồng và mùi thuốc, tạo nên một hương thơm kỳ lạ.

Gương mặt cô ép sát vào ngực anh, nét mặt căng cứng. Anh bỗng thấy xót xa, an ủi thêm một câu: “Tôi sẽ chạy nhanh, một tiếng rưỡi là tới. Bên đó có người chăm sóc cô, đừng lo.”

Cô không thèm để ý, vẫn lạnh mặt.

Anh khẽ cười, đóng cửa sau, ngồi lên ghế lái, tra chìa vào ổ…

Không ngờ, tình hình tệ hơn anh nghĩ.

Trên hầu hết các tuyến đường đều xuất hiện búp bê. Tuy chưa biết rõ nguyên nhân khiến người biến thành búp bê nhưng ai cũng biết, nơi nào có nhiều búp bê thì nơi đó rất nguy hiểm, nên mọi người luôn cố tránh.

Anh liên tục đổi đường, vòng vèo hơn một tiếng mới đến được cửa ngõ đường cao tốc.

Nhưng đường cao tốc cũng không yên ổn.

Trước mắt là hàng chục chiếc xe nằm ngổn ngang, có xe va vào nhau, người trong xe sống chết thế nào chưa rõ.

Phía sau, những người mới đến như họ cũng đang phân vân, đứng ngoài xe ngó nghiêng, không biết có nên tiếp tục.

Thẩm Mặc xuống xe dò hỏi tình hình.

Bạch Ấu Vi tựa vào cửa kính nghe đám người bàn tán:

“Làm sao đây? Có nên đi nữa không?”
“Đi á? Phía trước toàn búp bê, đi kiểu gì?”
“Không đi thì ở đây chờ chết à? Bây giờ chỉ còn Dương Châu và Thái Châu là chưa có người biến thành búp bê thôi!”
“Còn đường khác không, đường khác cũng có búp bê à?”
“Cứ thế này thì bị kẹt chết mất…”
“Chồng ơi, phải làm sao đây?” Một cô gái tóc dài khóc nức nở. “Chắc tận thế thật rồi… chúng ta đều sẽ chết thôi…”

Người chồng dường như cũng bó tay, hút thuốc liên tục, không nói nổi lời nào.

Nghe một lúc, Bạch Ấu Vi thấy phiền, đóng cửa sổ lại.

Thẩm Mặc quay lại xe, cô hỏi: “Đi tiếp từ đây thì có bị biến thành búp bê không?”

Anh suy nghĩ một chút: “Xem tình hình đã, nếu không ổn thì đổi đường.”

Cô lẩm bẩm: “Đường khác cũng có búp bê.”

Lúc này, phía trước có động tĩnh.

Mọi người bất ngờ ngẩng đầu, thấy một chiếc bán tải màu xanh chậm rãi lăn bánh, có vẻ đang thăm dò. Mấy xe khác cũng lần lượt theo sau, giữ khoảng cách vừa phải.

Có người không đợi nổi nữa.

Vì trong thành phố giờ đâu cũng nguy hiểm, muốn ra ngoài thì phải liều.

Tài xế bán tải là một người đàn ông trọc đầu, cẩn thận lái xe xuyên qua mấy chiếc xe có búp bê, không thấy gì bất thường, bèn vô thức tăng tốc.

Tới đoạn đường trống, anh ta thò đầu ra hét lớn: “Đi được! Đường này thông rồi!”

Câu nói như tiếp thêm sức mạnh, các xe phía sau bắt đầu di chuyển.

Có người cười nói với anh ta: “Anh bạn, may nhờ có anh đấy!”

Mọi người bắt đầu nở nụ cười nhẹ nhõm.

“Không sao rồi.” Thẩm Mặc khởi động xe, nhập vào đoàn.

Bạch Ấu Vi chỉ hờ hững “ờ” một tiếng.

...

Trên cao tốc, từng chiếc xe bò như rùa, mọi người đều cực kỳ thận trọng.

Bạch Ấu Vi yên lặng nhìn ra cửa kính.

Dọc đường đi, cô thấy từng người búp bê đứng như ma-nơ-canh, mắt vô hồn, tư thế cứng đờ…

Quay đầu nhìn, trong một chiếc xe đỏ có hai búp bê. Người đàn ông lái, bên cạnh là phụ nữ bụng bầu.

Cô chợt nghĩ: Liệu đứa bé trong bụng kia có biến thành một con búp bê nhỏ không? Da cũng bằng nhựa, mắt là viên thủy tinh, tóc là sợi hóa học? Trong khoảnh khắc họ hóa thành búp bê, họ có còn nhận thức không?

Nghĩ tới đây, cô rùng mình.

Cô vội thu ánh nhìn, không dám nhìn tiếp.

“Đinh! Chào mừng đến với Trò Chơi Búp Bê! Chủ đề lần này là: ‘Cuộc thi giữa Rùa và Thỏ’. Luật chơi như sau:
Một, từ chối tham gia sẽ biến thành búp bê!
Hai, thất bại sẽ biến thành búp bê!
Ba, thắng cuộc sẽ nhận thưởng là… búp bê!”

Một giọng nói lạ vang lên bên tai, âm thanh trong trẻo như thiên sứ, khiến Bạch Ấu Vi ngây người.

“Ê, anh có nghe…” Cô định hỏi Thẩm Mặc thì bỗng trước mắt phủ một làn sương mỏng, trong nháy mắt, trời xanh mây trắng, cỏ xanh bát ngát hiện ra!

Chuyện quái gì thế này?!

Bạch Ấu Vi kinh ngạc nhìn cảnh vật xung quanh.

Một giây trước còn ngồi trong xe, giờ cô lại đang ngồi giữa một bãi cỏ xanh rì!

Những người đi cùng cũng vậy! Ai nấy đều trợn mắt há mồm, hướng mắt nhìn đường chạy viền ngoài bãi cỏ, nơi đó treo một băng rôn khổng lồ với bốn chữ thật to và phô trương:

RÙA – THỎ – THI – CHẠY.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play