Chuyện này là sao?!
Bạch Ấu Vi siết chặt lấy lớp cỏ dưới người, đầu ngón tay cắm sâu vào bùn đất, cảm giác ẩm lạnh lan đến từng kẽ tay, chân thực không thể nghi ngờ. 

Đây không phải là ảo giác, càng không phải đang nằm mơ! Bọn họ thật sự chỉ trong nháy mắt đã từ đường cao tốc rơi vào một nơi lạ lẫm này!

Vừa rồi giọng nói kia nói gì đó về trò chơi, chẳng lẽ... đây chính là nguyên nhân khiến người ta biến thành búp bê? Nếu không thể rời khỏi nơi này, sẽ bị biến thành búp bê sao?

Một cơn lạnh lẽo rùng mình bò lên từ lòng bàn chân, trái tim vốn trầm lặng của cô bắt đầu đập mạnh liên hồi.
Bạch Ấu Vi vịn lấy đôi chân đã tê rần, da thịt rịn ra mồ hôi lạnh.

Thẩm Mặc đứng cách cô không xa, sắc mặt cũng khó coi chẳng kém, ánh mắt cảnh giác đảo quanh bốn phía.

Ánh nắng ấm áp chiếu rọi đại địa, từng cụm mây trắng dàn trải như lụa, gió nhẹ lướt qua, mang theo hương thơm dịu dàng của cỏ dại. Thời tiết đẹp đẽ như thể rất thích hợp để dã ngoại, vậy mà ai nấy đều đứng yên bất động, không dám manh động một chút nào.

“Đây là đâu vậy…” Một người phụ nữ tóc dài ngẩng gương mặt hoảng hốt lên, “Chúng ta vừa rồi không phải đang ở trong xe sao? Chồng ơi, em muốn về nhà… Chúng ta về nhà, em không muốn đi đâu nữa…”

Người chồng đẩy vợ mình ra, mặt đầy phẫn nộ: “Thằng đầu trọc đâu? Hắn chẳng phải nói không sao à?!”

“Đúng vậy, hắn bảo có thể đi tiếp, chúng ta mới đi theo!”

“Khốn kiếp! Sớm biết hắn không ra gì! Không thì dám đi đầu tiên làm gì? Ta thấy hắn cố tình dẫn bọn mình vào tròng!”

“Mẹ nó, thằng chó này…”

Mọi người thi nhau rủa xả, như thể đã quên mất khi nãy từng biết ơn gã đầu trọc đến mức nào.

Bạch Ấu Vi lặng lẽ đếm số người xung quanh.
Tính cả cô, tổng cộng là mười bảy người.

Tên đầu trọc vạm vỡ quả nhiên không có mặt. Tại sao lại thế? Rõ ràng mọi người đều đi cùng một đường, tại sao hắn không rơi vào đây? Chẳng lẽ trò chơi này có quy tắc ẩn nào đó chưa được phát hiện?

Thật kỳ lạ…
Rõ ràng đã rơi vào hoàn cảnh quỷ dị như vậy, thế mà trong lòng cô ngoài sợ hãi lại có một tia kích động mơ hồ?

Cô đang mong chờ điều gì sao?

“Các vị nghe tôi nói…” 

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục lên tiếng:

“Chuyện đã đến nước này, oán trách cũng không giải quyết được gì. Chỉ có đoàn kết, đồng lòng, chúng ta mới có hy vọng rời khỏi nơi này. Tôi vừa nhìn sơ qua, nơi đây trông như một sân thể thao, phía trước hình như có đường chạy. Có ai đồng ý cùng tôi đi xem thử không?”

Vừa rồi ông ta lái một chiếc Mercedes-Benz, lại ăn mặc giống thương nhân thành đạt, lời nói có sức thuyết phục khá lớn.

Không ít người đồng tình với đề nghị của ông ta.

Một cô gái trẻ đeo kính dè dặt cất tiếng: “Liệu có nguy hiểm không?”

Một gã trai tóc vàng liền mắng: “Có nguy hiểm thì sao? Chẳng lẽ cứ đứng đây chờ chết với cô à?!”

Cô gái ấm ức nhìn bạn trai mình.

Bạn trai cô rất khôn khéo, vội hòa giải: “Anh đừng nóng, cô ấy chỉ lo cho mọi người thôi, dù sao chẳng ai biết đây là nơi nào…”

Người đàn ông trung niên trầm ngâm giây lát rồi nói: “Cô ấy lo cũng có lý. Tuy hiện tại chưa có gì bất thường, nhưng nơi này đối với chúng ta là hoàn toàn xa lạ. Tôi đề nghị thế này: phụ nữ và người già ở lại, đàn ông theo tôi đi trước thăm dò.”

Thẩm Mặc suy nghĩ một chút, rồi quay sang Bạch Ấu Vi: “Cô đợi ở đây, tôi đi xem một chút.”

“Không được!”
Bạch Ấu Vi nắm chặt lấy cánh tay anh.

Một tiếng “không được” vang dội, dứt khoát, khiến mọi người xung quanh đều ngoái nhìn.

Thẩm Mặc là người đàn ông cao lớn nhất trong đám, thân hình tuấn tú, khí chất nổi bật. Tay áo được xắn lên để lộ cánh tay rắn rỏi, vừa nhìn đã biết là người có sức chiến đấu. Nếu không có anh, “đội dò đường” này chắc chắn sẽ yếu đi rất nhiều.

Gã tóc vàng lườm cô một cái: “Em gái à, lúc này là sống còn đấy, đừng bướng nữa. Không tìm được đường về thì sao?”

“Đến lúc nguy hiểm rồi mà còn phân biệt nam nữ sao?!”
Bạch Ấu Vi dường như đổi hẳn thành một người khác, giọng gay gắt: 

“Tôi chẳng quen biết ai trong các ngươi! Nếu anh ấy xảy ra chuyện, ai sẽ quan tâm một đứa què như tôi? Chỉ e các ngươi còn chạy nhanh hơn cả thỏ!”

Cô níu lấy tay Thẩm Mặc, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Thẩm Mặc, anh đã hứa với tôi, sẽ đưa tôi bình an tới Dương Châu! Giờ mới chút xíu đã định bỏ tôi lại sao?!”

Mấy người phụ nữ nghe vậy cũng lộ vẻ chần chừ, không khỏi liếc nhìn bạn trai bên cạnh.

Nếu bọn đàn ông đều đi, để lại mấy phụ nữ và người già ở lại, chẳng may có chuyện gì xảy ra thì biết làm sao? Tuy Bạch Ấu Vi có vẻ thảm nhất nhưng những người khác cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

“Chồng ơi, em đi với anh… Ở lại đây em sợ lắm…” Người phụ nữ tóc dài cũng đổi ý.

“Chi bằng tất cả cùng đi.” Có người đứng ra giảng hòa, đưa ra đề nghị: “Tôi thấy nơi này cũng chẳng có gì nguy hiểm, ngoài bãi cỏ ra thì là đường chạy, xa xa kia là rừng cây.”

“Chẳng lẽ chúng ta phải đi xuyên rừng?”

“Chưa biết được, cứ tới xem cái băng-rôn trước đi, tôi thấy nó rất khả nghi…”

“Đi thôi, biết đâu có manh mối gì đó.”

Mọi người bàn bạc xong, cùng đi về hướng tấm băng-rôn ghi “Rùa và thỏ thi chạy”.

Thẩm Mặc cúi người bế Bạch Ấu Vi lên, theo sau đoàn người.

Bạch Ấu Vi ôm lấy cổ anh, mắt đỏ hoe, giọng lại mềm mại như thuở ban đầu, nhưng trong đó vẫn mang theo sự cứng đầu cố chấp:

“Anh hối hận rồi phải không? Có phải thấy tôi là gánh nặng không?... Nhưng dù anh có hối hận cũng muộn rồi! Thẩm Mặc, anh đừng hòng bỏ rơi tôi!”

Như để chứng minh lời mình là thật, Bạch Ấu Vi càng siết chặt cổ anh, ánh mắt đầy quật cường.

Thẩm Mặc bị cô ôm chặt đến đau, không khỏi ngạc nhiên vì sức cô không hề yếu.

Lại nghĩ đến việc cô từ nhỏ thiếu thốn tình thương cha mẹ, trong lòng bỗng sinh ra chút thương xót, e rằng cô vì thiếu cảm giác an toàn nên mới vậy.

Nghĩ thế, anh liền mềm giọng: “Sẽ không bỏ rơi cô đâu.”

Bạch Ấu Vi nhìn anh, nửa tin nửa ngờ.

Thẩm Mặc trong lòng cũng thấy kỳ quái. Với cả thể chất lẫn tinh thần của cô đều chẳng tốt, tại sao dì Vương không đón cô về chăm sóc?

“Nhìn kìa, dưới tấm băng-rôn hình như có người!”

Mọi người nghe tiếng liền đồng loạt nhìn sang, kéo tâm trí Thẩm Mặc quay về thực tại.

Khoảng cách càng gần, thân ảnh dưới tấm băng-rôn dần trở nên rõ ràng.

Là một người ăn mặc như quý ông, mặc sơ mi trắng, áo đuôi tôm đen, thắt nơ cổ. Trên đầu đội một chiếc đầu thỏ giả, đôi tai thỏ dài nổi bật, còn đôi mắt đỏ rực kia, lại đang chăm chú nhìn chằm chằm về phía bọn họ không chớp…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play