Có lẽ vì cảnh tượng trước mắt quá quái dị nên ai nấy đều chậm bước, vừa đi vừa cảnh giác nhìn gã quý ông đầu thỏ.
“Chào mừng các vị đến với Trò chơi búp bê, tôi là giám sát viên của trò chơi lần này.”
Giọng nói dịu dàng vang lên rõ ràng trong không trung, mặc dù khoảng cách còn khá xa. Là giọng một người phụ nữ.
Nhưng vào lúc này, cho dù có dịu dàng đến đâu cũng không thể xua đi nỗi sợ hãi trong lòng đám người.
“Mày là ai? Có phải mày đã đưa bọn tao đến cái nơi quỷ quái này không?!” Một người gan lớn lên tiếng chất vấn.
Người đầu thỏ tay nâng chiếc mũ chào, giọng bình tĩnh:
“Xin mời các tuyển thủ đứng vào vị trí xuất phát. Sau khi súng lệnh vang lên, hãy bắt đầu thi đấu. Vượt qua vạch đích chính xác sẽ được vào vòng tiếp theo. Tổng cộng có ba vòng thi...”
“Này! Tao đang hỏi đấy, mày không nghe thấy à?!”
Gã đàn ông to con đỏ cả mắt, bước thẳng tới, bóp chặt cổ đối phương.
“Đội cái đầu thỏ, làm trò gì vậy? Mau nói! Làm sao ra khỏi chỗ quỷ này?!”
Người đầu thỏ vóc người cao nhưng tứ chi mảnh mai, lại là giọng nữ nhẹ nhàng, trông không có chút gì đáng sợ, có lẽ vì vậy mà gã kia mới dám ra tay thẳng thừng.
Cổ nó bị bóp chặt nhưng giọng nói vẫn vang lên rõ mồn một, chẳng hề bị ảnh hưởng:
“Trò chơi lần này gồm ba vòng thi. Sau khi súng lệnh vang lên, hãy bắt đầu thi đấu. Vượt qua vạch đích chính xác...”
“Câm miệng!” Gã đàn ông gào lên điên tiết. “Ông đây không phải đến để chơi trò chơi! Mau nói cách ra ngoài! Không thì tao bóp chết mày!”
Ầm!
Một tia lửa màu xanh lam bùng lên, kèm theo một âm thanh trầm đục.
Cơ thể gã to con run bắn dữ dội, như bị sét đánh, toàn thân cháy đen, ngã vật xuống đất, vỡ vụn như một khối than!
Người đầu thỏ nghiêng đầu một cái, phủi nhẹ lớp tro đen trên vai. Lớp lông ở cổ lộ ra rõ ràng, mọi người cuối cùng cũng hiểu, đó không phải đầu thú nhồi bông mà là một cái đầu thỏ thật!
“Á… yêu quái! Yêu quái!” Người phụ nữ tóc dài ngã sụp xuống đất, đôi chân run lẩy bẩy.
Chồng cô ta vội kéo tay muốn bỏ chạy, quay đầu lại thì ngớ người, trên bãi cỏ vốn bằng phẳng phía sau, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hàng trăm con thỏ!
Mỗi con đều to bằng một con chó săn!
Chúng toàn thân trắng muốt, mắt đỏ như máu, miệng ba cánh há rộng, để lộ hàm răng sắc nhọn đang không ngừng nghiến vào nhau, phát ra âm thanh ken két rợn người.
Cảnh tượng này quá đỗi kinh hoàng, Bạch Ấu Vi không nhịn được rúc hẳn vào lòng Thẩm Mặc.
Cô ngước lên nhìn anh. Gương mặt anh tuy tái nhợt nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, không như những người khác đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Người đầu thỏ vẫn bình thản đứng trước mặt họ: “Xin mời các tuyển thủ đến khu vực xuất phát.”
Bạch Ấu Vi nhìn theo hướng nó chỉ. Những con thỏ khổng lồ kia đang tụ tập tại đó, từng con một chui vào đường đua, chen chúc phía sau vạch xuất phát.
Rùa và thỏ chạy đua.
Thỏ đã có rồi. Vậy bọn họ…là rùa sao?
“Cho hỏi…” Bạch Ấu Vi nghiến răng, giơ tay hỏi, “Tôi thế này… cũng phải tham gia sao?”
Người đầu thỏ quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người cô vài giây, rồi nhẹ giọng xin lỗi: “Thì ra là vậy, là tôi sơ suất.”
Nó đưa bàn tay đeo găng trắng vào trong mũ chào rồi lấy ra một cây nạng.
Trái tim Bạch Ấu Vi thắt lại!
Là nạng của cô! Không sai, chính là cây nạng cô cất trong vali hành lý!
Người đầu thỏ có thể dễ dàng lấy đồ từ thế giới bên ngoài, chẳng phải điều đó có nghĩa là nếu muốn rời khỏi nơi này, họ buộc phải làm theo lời nó sao?
Nhưng dù có nạng thì sao, cô cũng không thể chạy nhanh hơn những con thỏ to bằng chó kia được!
Lúc này, Thẩm Mặc lên tiếng: “Đích đến ở đâu?”
Người đầu thỏ giơ tay, chỉ về phía cuối đường đua, nơi đối ứng với điểm xuất phát có một tấm bảng trong suốt đang lơ lửng trên không.
Do tấm bảng gần như trong suốt nên nãy giờ không ai để ý. Giờ được chỉ ra, trên đó hiện lên hai chữ đen đậm: “Đích đến”.
Dưới dòng chữ, có hai mũi tên, một chỉ về phía làn số 1 bên trái, một chỉ về làn số 2 bên phải.