Chín người còn lại lần nữa trở về vạch xuất phát.
Bạch Ấu Vi ghé sát tai Thẩm Mặc dặn khẽ:
“Lát nữa chạy nhớ tránh xa tên tóc vàng và gã đàn ông trung niên mặc quần tây. Đừng để lại gần.”
Thẩm Mặc liếc mắt nhìn lướt hai người kia. Tên tóc vàng vóc dáng trung bình, mặc áo thun bó sát với quần jeans, cơ bắp tay nổi rõ, nhìn là biết dân phòng gym.
Còn gã đàn ông trung niên thì đang chống tay lên hông thở dốc, một tay khoác áo vest, mặt đỏ gay, mồ hôi đầm đìa, thể lực rõ ràng không còn bao nhiêu sau khi chạy xong 200 mét.
“Thể lực hắn không đủ, chắc chắn không chịu chết yên.” Bạch Ấu Vi nói nhỏ, “Tôi nghĩ lát nữa hắn sẽ giở trò.”
“Ừ.” Thẩm Mặc siết lại tay bế cô cho chắc, “Lát nhớ ôm cho chặt, rớt xuống tôi sẽ không quay lại nhặt đâu.”
Bạch Ấu Vi dán sát lưng anh, gật đầu: “Yên tâm, có chết cũng không buông.”
“Chuẩn bị!”
Người đầu thỏ giơ súng hiệu lệnh lên cao.
Mọi người nhìn chằm chằm về phía vạch đích, nín thở chờ đợi.
Đoàng!
Tiếng súng nổ vang, tất cả lập tức lao khỏi vạch xuất phát!
Đám thỏ khổng lồ phía sau cũng gầm gừ đuổi sát theo!
Thẩm Mặc cõng Bạch Ấu Vi, chạy ở vị trí thứ bảy. Gã trung niên tụt lại cuối, còn tên tóc vàng dẫn đầu đoàn, lao vút đi như tên bắn.
Bạch Ấu Vi luôn cảnh giác quan sát xung quanh. Khi thấy gã trung niên dần áp sát, cô lặng lẽ rút một tay ra, thò vào túi áo bên hông.
“Ôm chặt!” Thẩm Mặc không hài lòng nhắc nhở, “Tôi sắp tăng tốc!”
Anh đột nhiên bứt tốc vượt qua hai người phía trước, kéo giãn khoảng cách với gã trung niên, giữ vững vị trí thứ tư.
Bạch Ấu Vi thở phào, thu tay về, ôm chặt cổ Thẩm Mặc.
Đúng lúc ấy, phía sau vang lên tiếng quát to!
Cô theo phản xạ ngoái đầu nhìn lại, bắt gặp cảnh tượng kinh hoàng, gã trung niên gom hết sức ném chiếc áo vest về phía một nam thanh niên!
Áo văng trúng đầu cậu kia khiến cậu loạng choạng, tay quơ loạn trong hoảng loạn, kéo theo cô gái đeo kính bên cạnh cũng ngã nhào!
Hiệu ứng domino xảy ra. Cả ba người bị rơi lại cuối cùng!
Bạch Ấu Vi không dám nhìn tiếp. Lòng lạnh ngắt.
Cô nghe thấy tiếng gào thét và khóc lóc phía sau, có thể tưởng tượng đám thỏ kia đang điên cuồng nhào tới cắn xé hai người ấy, còn gã đàn ông kia thì nhân lúc hỗn loạn chạy thoát thân!
Tình cảnh ngặt nghèo đến mức ấy, ai còn dám nói lương tâm với đạo đức?