Tất cả mọi người đều đã đến vạch xuất phát.
Dù chỉ có hai đường chạy nhưng đường đua rất rộng, mười sáu người đứng thành một hàng ngang cũng không thấy chật chội.

Phía sau bọn họ là lũ thỏ khổng lồ mặt mũi dữ tợn. Chúng chen chúc đẩy nhau, nhe răng trợn mắt, hơi thở phì phò đầy mùi tanh nồng nóng hổi, lớp lông mềm bên mũi gần như đã chạm sát cổ chân người phía trước, như thể chỉ cần nhích thêm một chút là có thể cắn đứt một miếng thịt.

Người phụ nữ tóc dài sợ đến mức chân tay rụng rời, một tay bấu chặt lấy áo chồng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Người chồng cau mày quát khẽ: “Buông ra! Em kéo anh thế này thì chạy kiểu gì?”

Thanh niên tóc vàng lạnh lùng nhìn cảnh họ giằng co, cúi xuống buộc lại dây giày.
Cô gái đeo kính thì tháo đôi sandal cao gót ra, nghĩ một chút rồi lại cầm theo, siết chặt trong tay.
Người đàn ông trung niên mặc vest thì cởi áo khoác, mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào vạch đích phía trước.

Mười sáu người, ai nấy đều đang lặng lẽ chuẩn bị.

Bạch Ấu Vi nằm trên lưng Thẩm Mặc, lòng lo lắng thấp thỏm, khẽ hỏi:
“Anh chạy có nhanh không?”
Thẩm Mặc đáp: “Tạm được.”
Bạch Ấu Vi nghĩ ngợi, lại hỏi tiếp:
“Tôi có nặng không?”
Thẩm Mặc đỡ cô lên cao hơn một chút, giọng đều đều: “Tạm được.”

Toàn là “tạm được”, chẳng biết có thật là ổn hay không. Cô đang định hỏi thêm thì nghe thấy giọng Người Đầu Thỏ vang lên:
“Chuẩn bị—”

Một khẩu súng lệnh được nó rút ra từ chiếc mũ chào mào, giơ cao lên.
Tất cả mọi người đồng loạt căng thẳng đến cực điểm!

Bỗng có một người lao vọt khỏi vạch xuất phát!
Ầm!

Một tia chớp xanh lam vút thẳng từ lòng bàn tay Người Đầu Thỏ như lưỡi dao khổng lồ!
Bạch Ấu Vi nhìn thấy rõ ràng người đó bị tia chớp đánh trúng, cơ thể co quắp, cháy đen rồi nổ tan tành!

Không khí đông cứng lại.
Không ai dám thốt lên một tiếng.
Tan xương nát thịt cũng chỉ đến thế mà thôi.

Người đầu thỏ thu tay về, giọng vừa dịu dàng vừa lạnh nhạt:
“Xuất phát sớm là hành vi phạm quy. Các tuyển thủ hãy chú ý chờ súng hiệu lệnh.”

Bạch Ấu Vi tay chân lạnh ngắt, lặng lẽ rúc trong lưng Thẩm Mặc, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt.
Cô khẽ nói:
“Thẩm Mặc, lát nữa đợi người ta chạy trước rồi hẵng chạy, không cần lo bị thỏ cắn tôi đâu.”

Bị thỏ cắn cùng lắm cũng chỉ rơi vài mảnh thịt, nhưng xuất phát sớm thì chắc chắn mất mạng.
Thẩm Mặc nói:
“Yên tâm, chúng ta sẽ không chết.”

“Chuẩn bị!”

Người đầu thỏ lại giơ khẩu súng lên.
Đoàng!

Tiếng súng nổ vang, tất cả cùng lúc lao ra khỏi vạch xuất phát!

Người đàn ông bên cạnh khởi động chậm một nhịp, lập tức bị thỏ nhào đến vật ngã, hét lên thảm thiết!
“Chồng ơi!” Người phụ nữ tóc dài gào khóc, bước chân khựng lại, không biết nên tiếp tục chạy hay quay lại cứu.

Không rõ ai hét lên: “Đừng lo nữa! Chạy mau!”
Nhưng đã muộn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play