Beta:Meo
Verrick bình tĩnh nhìn con mèo manul đang cào cửa, sau đó xoay người đi vào phòng tắm
Mộc Yêu dán chặt người lên cánh cửa, điên cuồng cào cấu một hồi. Dòng nước ấm lại một lần nữa tràn ra, mực nước lần này còn cao hơn lúc trước. Cả người cậu bị ngâm trong nước ấm, theo mực nước dâng lên mà nổi bập bềnh. Hai chân trước khó khăn lắm mới bám được vào vách để lùi về sau, nhưng lại trượt mất điểm tựa, loạng choạng lật người mấy cái giữa làn nước, bộ lông ướt sũng dính sát vào thân thể. Là một con "vịt mắc cạn ", hắn hoảng loạn ngoi lên ngụp xuống giữa dòng nước, hoàn toàn mất trọng tâm.
Mực nước mãi không chịu rút xuống, cậu nghe thấy mình phát ra mấy tiếng "lọc cọc", suýt nữa không thở nổi. Đúng lúc ấy, một bàn tay vươn tới, túm lấy eo mèo cậu nhấc bổng khỏi mặt nước.
Bị vớt lên quá bất ngờ, cậu trông thảm hại vô cùng. Trong khoảnh khắc mơ màng, cậu lướt nhìn thân thể trơn láng của người đàn ông nọ, liền lập tức quay ngoắt đi nơi khác.
Phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ nhìn!!
Cậu bị đưa ra khỏi phòng tắm, sau đó bị thả vào bồn rửa mặt sáng loáng. Mộc Yêu cuống cuồng đuổi theo cái đuôi của mình đang xoay tít, cố gắng dùng cách đó để giảm bớt sự xấu hổ. Người đàn ông điển trai kia tiện tay mở vòi nước, dòng nước lạnh ngắt đổ thẳng xuống người Mộc Yêu, lạnh đến mức cậu toàn thân run lên, dán chặt người vào tường, làm nước văng tung toé, tạt cả lên mặt Verrick.
Verrick: “………”
Hắn vươn tay điều chỉnh lại vòi nước thành ấm, thử nhiệt độ bằng đầu ngón tay, rồi tay còn lại túm con mèo manul đang cố bám tường kéo xuống, nhét trở lại trong chậu nước.
“Ngồi yên.”
Mộc Yêu lập tức cứng đờ, ngồi im re trong nước, rụt cổ, ngơ ngác nhìn Verrick.
Không thể không nói, người đàn ông này không chỉ có vóc dáng đẹp, mà giọng nói cũng thật dễ nghe , như làn gió mát đêm hè, thổi tới khiến người rùng mình một cái, lại trầm ấm và từ tính, chỉ hai chữ thôi mà giọng nói đã khiến tai Mộc Yêu tê rần cả lên.
Tất nhiên, Mộc Yêu không dám động đậy không phải chỉ vì giọng nói dễ nghe, mà quan trọng hơn là chất giọng ấy lại khiến cậu vô thức nhớ đến giọng của huấn luyện viên thời còn được đào tạo. Nỗi sợ bị quát mắng lập tức trỗi dậy, cậu theo phản xạ liền ngoan ngoãn ngồi yên.
Tiếp đó, cậu thấy người đàn ông kia đưa tay nâng hai chân trước của mình lên. Ngón tay trắng dài nắm lấy móng vuốt của cậu mà chà xát. Lực không hề nhẹ , giống hệt lúc còn nhỏ bị mẹ bắt rửa mặt, cứ như muốn chà luôn cả một lớp da của cậu đi vậy!
Mộc Yêu cố chịu đựng, thật sự không chịu nổi nữa mới khẽ động đậy, cố gắng rụt chân về để nhắc nhở người đàn ông nhẹ tay một chút. Nhưng chẳng được đối xử tử tế hơn tẹo nào, hắn đành phải ngẩng đầu, vặn vẹo thân mình, suýt nữa kêu lên. Verrick dường như không quan tâm, túm lấy hai chân trước của cậu , duỗi xuống dưới dòng nước ấm đang chảy.
Ngay sau đó, Mộc Yêu nhìn thấy nước chảy qua móng vuốt mình biến thành màu tro đục.
Ơ?
Sao mà dơ thế này??
Cậu hoảng hốt nhìn chằm chằm móng vuốt mình, rồi cúi đầu nhìn xuống dưới, thấy cả bồn rửa mặt đã bị nước bẩn làm cho không còn nhìn ra được màu nguyên bản.
Lúc này cậu mới nhớ ra , từ lúc biến thành mèo manul, cậu không biết đã bao nhiêu lần ngã vào bùn lầy. Lúc đầu còn thấy ngại ngùng, sau rồi cũng thành quen.
Thì ra mình đã bẩn đến mức này rồi ư??
Trong lúc cậu còn đang ngơ ngác, Verrick buông chân cậu ra, xoay người đi tới kệ đồ lấy sữa tắm.
Mộc Yêu vẫn đang nhìn chằm chằm móng vuốt lem nhem của mình, cúi đầu nhìn hai chân sau còn bẩn hơn, không chịu nổi nữa, liền cúi đầu, giơ cả chân trước lẫn chân sau lên giẫm vào nước, dẫm dẫm vài cái rồi nhấc lên xem. Vẫn bẩn. Thế là cậu lại bỏ vào dẫm tiếp.
Hành động của cậu khiến Verrick khi quay lại có chút bất ngờ. Vị lính gác kia không lập tức tiến lại mà đứng từ xa nhìn một lát, cho đến khi con mèo manul trong bồn nước làm bắn tung tóe nước bẩn ra sàn, hắn mới khẽ nhíu mày, lặng lẽ bước đến gần.
Lúc này, móng vuốt của Mộc Yêu lại bị bắt giữ. Verrick lấy sữa tắm xoa lên bàn chân của cậu, rồi bôi khắp bộ lông. Sau đó là nửa tiêng đồng hồ "trải nghiệm" chà rửa toàn thân , từ chân trước đến chân sau, từ trên xuống dưới, chỗ nên sờ không nên sờ đều bị chà đến mức sạch bong!! Hơn nữa người đàn ông này chẳng hề nhẹ tay chút nào!!
__
Mộc Yêu giống như một con dê con chờ bị cạo lông, bị tắm suốt ba lần mới coi như sạch sẽ. Tâm trạng của cậu cực kỳ phức tạp. Phải nói thật, tên soái ca kia đúng là rất kiên nhẫn. Sau ba lần kỳ cọ, Mộc Yêu hoảng hốt cảm thấy cả đời này mình cũng không muốn tắm nữa!
Mộc Yêu bị ném vào máy sấy khô cho thú cưng. Cậu cũng không thắc mắc vì sao chỗ này lại có máy sấy thú cưng, nơi này trang trí cứ như một phòng thí nghiệm thần bí vậy, nhìn qua cái gì cũng có thể có.
Cậu ủ rũ nằm bên trong, bị gió nóng thổi cho lông tóc rối bù, dần từ trạng thái tê liệt vì bị tắm dội tỉnh lại. Vừa nhấc đầu lên nhìn ra ngoài, đã thấy không xa phía đối diện trong phòng tắm qua tấm kính trong suốt, lại một lần nữa rõ ràng thấy được thân hình trần trụi của nam nhân đang đứng dưới vòi nước.
Mộc Yêu hoảng loạn nhắm chặt mắt lại. Không biết do đâu, cậu lại khe khẽ “meo” một tiếng, lén mở một con mắt ra nhìn sang bên đó.
Dáng người thật sự rất đẹp…
Mộc Yêu cảm thấy nóng bừng cả mặt, cảm thấy máy sấy này hình như gió hơi mạnh, bèn rụt sang bên cạnh, nhưng vẫn thấy nóng, đành phải úp mặt vào vách kính để hạ nhiệt.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm dần dần ngừng lại, tai Mộc Yêu theo phản xạ giật giật. Cậu nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, càng lúc càng gần. Tiếp theo là tiếng vải vóc cọ xát truyền tới, ngay bên ngoài máy sấy.
Cậu đợi một lúc, đoán chắc Verrick đã mặc xong quần áo, mới mở mắt ra, ai ngờ trước mắt vẫn là thân hình cường tráng của đối phương, chỉ là lần này đã quấn khăn tắm ngang hông.
Mộc Yêu thở phào nhẹ nhõm.
Nam nhân đứng cách không xa, tóc còn chưa sấy khô, trên người chưa mặc quần áo, trong tay cầm một thiết bị đeo tay. Từ góc nhìn của Mộc Yêu, cái vòng tay kia có vẻ giống thiết bị liên lạc thông minh gì đó.
Verrick đang xem tin tức, hoàn toàn không để ý đến con mèo manul trong máy sấy, nhưng hắn biết rõ vật nhỏ kia đang quan sát mình , lính gác nhạy cảm đến mức có thể bắt được cả ánh nhìn của động vật. Năng lực này khiến hắn cực kỳ phiền não.
Mộc Yêu đích xác đang quan sát Verrick. Ban đầu hắn không dám nhìn bậy, vừa rồi khi thấy thân thể trần trụi của đối phương thì chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào. Nhưng bây giờ cậu lại dám nhìn công khai như vậy, bởi vì cậu nhìn thấy nửa người trên của Verrick đầy vết sẹo.
Vừa rồi vì quá thẹn thùng nên không nhìn kỹ, giờ thì thấy rõ những vết thương dày đặc trên thân thể nam nhân. Phía lưng còn có một vết sẹo dài khủng khiếp, đã liền miệng nhưng vẫn khiến người ta nhìn mà rợn người.
Mộc Yêu nhớ lại lúc nãy nghe đám người nướng thịt nói chuyện, không còn nghi ngờ gì nữa , đám người đó, cùng với vị Đội trương Verrick này, đều là quân nhân của quốc gia. Hắn gánh trên vai trọng trách, toàn thân thương tích, thậm chí hiện giờ vẫn còn ẩn chứa thương tổn chưa lành.
Tâm tình Mộc Yêu có chút phức tạp. Cậu thu hồi ánh mắt, xoay người, lấy mông đối diện bên ngoài, úp mặt vào vách trong của máy sấy, u buồn suy ngẫm về nhân sinh.
Mộc Yêu rất kính trọng quân nhân. Trong ký ức của hắn, ba hắn cũng có rất nhiều vết thương. Những vết sẹo ấy đã trở thành một khúc mắc trong lòng Mộc Yêu , đó là huân chương cả đời của ba cậu.
Máy sấy nhiệt độ thật ra không nóng, rất ôn hòa. Mộc Yêu hít hít mũi, hai chân trước nhẹ nhàng lau mặt vài cái. Cậu nghĩ, có khi nào thử một lần không sợ tên Verrick này nữa? Lỡ đâu, có thể trở thành bạn bè thì sao?
Nghĩ tới đây lại cảm thấy buồn cười. Hiện tại cậu đến người cũng không phải, chỉ là một con mèo manul ngay cả việc tắm cũng không thể tự làm sạch, sao có thể làm bạn với người ta?
Tiếc nuối và chua xót chen đầy trong tim, Mộc Yêu thấy hơi tủi thân, hai chân trước bắt đầu lo lắng chà chà nhau.
Máy sấy đúng lúc này đột ngột dừng lại, tiếng nhắc nhở điện tử vang lên: hoàn tất quá trình sấy khô. Mộc Yêu vẫn quay mông về phía cửa, tấm chắn pha lê tự động mở ra, chênh lệch nhiệt độ trong ngoài đột ngột khiến gió lạnh thốc vào, làm cái mông hắn run lên một cái.
Mộc Yêu nhích người, ló đầu ra ngoài nhìn, không thấy bóng dáng Verrick đâu. Phòng tắm đã được hệ thống tự động dọn dẹp sạch sẽ, nền trắng như tuyết, trơn bóng như gương, có thể nhìn rõ dáng vẻ của mình khi dẫm lên.
Mộc Yêu nhìn chằm chằm bóng mình trên nền nhà, thở dài tiếc nuối, rồi mới kéo cái đuôi bước ra ngoài.
Chân trước vừa bước ra, chân sau còn chưa kịp theo, hắn chợt liếc thấy nền nhà bên ngoài có một loạt dấu chân đầy bùn kéo dài từ xa đến ngay trước mặt hắn — uốn lượn như vết hoa mai, in rõ rệt trên sàn nhà sáng bóng, vô cùng chói mắt.
Chỉ cần nhìn là biết thủ phạm là ai.
Mộc Yêu toàn thân cứng ngắc, lập tức kéo chân sau lên, đỉnh đầu như phủ mây đen, linh cảm điềm xấu lập tức bao trùm toàn thân.
__
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt Verrick từ chuỗi dấu chân thu hồi, cùng Mộc Yêu đối mặt.
Không khí rơi vào tĩnh lặng. Mộc Yêu co rúm lại, cực kỳ bất an, trong lòng vô cùng hối hận vì giờ đây bản thân không thể nói chuyện. Nếu có thể mở miệng, ít nhất còn có thể giải thích vài câu! Còn bây giờ, đến biện hộ cũng bất lực!
Làm sao bây giờ? Soái ca này sẽ không giận quá hoá giết, đem hắn nướng thịt ăn chứ?! Mộc Yêu sợ tới mức đầu óc trống rỗng, sau đó đột nhiên bị một ý nghĩ ngốc nghếch chiếm lĩnh: hay là… làm nũng thử xem?
Verrick lúc này đã thay chiến phục, giày quân màu đen sáng bóng như mới. Vừa bước ra từ phòng tắm đã nhìn thấy vết bùn ngoằn ngoèo kéo dài tới đây, ánh mắt hắn liền dừng lại không rời. Nhìn thấy con mèo manul lông xù lù lù chui ra từ buồng sấy, hai ánh mắt đối diện, trong lòng hắn vốn có vài phần bực dọc lại dần dần tan biến.
Con mèo manul này phản ứng thật thú vị. Từ lúc Verrick nhặt được nó đến giờ, hắn vẫn luôn cảm thấy vật nhỏ này không giống những động vật khác—có vẻ như linh tính cao hơn.
Verrick là người vô cùng sạch sẽ, không thể chịu đựng đồ đạc của mình bị làm bẩn. Việc hắn có thể kiên nhẫn tắm rửa cho tiểu gia hỏa này đã là điều vô cùng hiếm thấy. Nhìn đống dấu chân bùn đất trên nền nhà, ánh mắt hắn ban đầu quả thực có chút mất kiên nhẫn, nhưng khi đối diện "thủ phạm", mọi khó chịu đều biến mất.
Nếu con mèo này biết lấy lòng hắn, thì chút bùn đất này không đáng để so đo—phòng thí nghiệm có chức năng tự động làm sạch, vài giây là xong.
Ánh mắt hắn dừng lại trên thân thể tròn vo của con mèo, rõ ràng nó sợ hắn, nhưng lại không bỏ chạy. Nếu nó chủ động cầu xin tha thứ thì càng tốt.
Chỉ thấy quả cầu lông xù kia động đậy, hai chân trước nhích tới nhích lui trên sàn nhà, sau đó cực kỳ cẩn trọng, dẫm lên mũi giày sáng bóng của Verrick.
Mộc Yêu khép hai móng vuốt lại, nhẹ nhàng dẫm lên giày trái của hắn, ngẩng đầu nhìn lên. Mặt không biểu cảm, nhưng trong mắt đầy vẻ vô tội.
Không thấy đối phương có phản ứng, Mộc Yêu vội dẫm dẫm thêm hai cái, cổ họng phát ra tiếng rên khẽ như mèo con, ánh mắt nghiêm túc, kiên định nhìn Verrick.
Trầm mặc kéo dài. Cú xin lỗi mơ hồ này dường như không thành công, Mộc Yêu bắt đầu nản chí , nhưng ngay lúc đó, hắn cảm nhận được mũi giày dưới chân hơi nâng lên, khiến hắn suýt chút nữa không đứng vững. Một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ trên cao:
“Ngươi nặng thật.”
Mộc Yêu: “……”
Mộc Yêu: “??!!”
Miệng người có 37 độ cơ mà, sao nói chuyện lại lạnh như đá vậy chứ??
Thể trọng của cậu với giống loài mèo manul tuyệt đối là tiêu chuẩn, tuyệt không thừa lạng nào!
Mộc Yêu trong lòng gào thét, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ biết rụt rè buông móng khỏi giày cậu, lặng lẽ lui sang một bên.
Chẳng ngờ, chính hành động đó lại khiến tâm trạng Verrick vốn không tốt trở nên khá hơn không ít. Ngay sau đó, Mộc Yêu bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất hoảng sợ, theo bản năng dùng bốn chân ôm chặt lấy cánh tay Verrick. Tay còn lại của đối phương vòng ra đỡ lấy mông hắn, lần này không phải kiểu xách đuôi đằng không như trước.
Mộc Yêu ngẩn người, quay đầu thấy rõ sườn mặt Verrick. Đối phương bình thản bước về phía hành lang, giọng điệu vẫn như không:
“Ta đổi ý rồi , chuyên gia dinh dưỡng vừa hay đề xuất, có thể vỗ béo ngươi thêm một chút. Theo ta thấy, ngươi hẳn là hợp với vận động nhiều hơn.”
Mộc Yêu sững người, toàn thân như bị sét đánh.
“Nếu ngươi cứ tiếp tục gây rối, ta sẽ trừng phạt.” Verrick không quay đầu: “Ăn ít và vận động nhiều, ngươi thích cái nào hơn?”
Mộc Yêu tâm trí như tan nát, toàn bộ ý tưởng về việc kết bạn với người này hoàn toàn bị đập vụn như thuỷ tinh rơi.
Cái nào cậu cũng không thích!!
Tên này đúng là ác nhân!!
Làm gì có ai lại bắt một mèo manul nhỏ bé, yếu ớt, vô lực như cậu ăn ít mà còn phải vận động nhiều chứ? Quá vô lý rồi!
Mộc Yêu đưa móng vuốt đặt lên ngực Verrick, rên rỉ hai tiếng yếu ớt đầy ủy khuất.
Verrick đáp hờ hững: “Xem ra ngươi thích cả hai.”
Mộc Yêu: ?!!
Ai thích chứ?! Vớ vẩn quá rồi!!